Chương 12: Tấn Thành

Một thanh niên đại khái đã đọc sách được vài năm, đối với chuyện triều đình cũng rõ ràng hơn người thường một ít.

“Các ngươi không cảm thấy việc Tưởng tướng quân thất bại có gì đó kỳ lạ sao, hôm đó Tưởng tướng quân rõ ràng đã đánh cho người Hồ lui về, nhưng mà…”

“Được rồi, chuyện đã đến nước này, nói thêm nữa cũng có ích lợi gì đâu.” Có người ngắt lời hắn.

Người cha nhìn con mình khóc đến hoa cả mắt, như hạ quyết tâm: “Nếu không tìm được thứ gì để ăn, chúng ta sẽ chết đói.”

Tay người phụ nữ ôm đứa nhỏ cứng đờ.

Đứa trẻ bị nàng ta ôm chặt đến đau: “Nương, nương làm con đau.”

Trong phút chốc, ngụy trang tê liệt của người phụ nữ với thế giới bên ngoài bỗng biến mất, bà thống khổ khóc lên. Đứa nhỏ bị tiếng khóc của mẫu thân làm cho mơ hồ mà ngừng khóc, ngược lại đi an ủi mẫu thân đừng khóc nữa.

Hạ Tuế An nắm chặt tay áo của Kỳ Bất Nghiễn, đi qua trước mặt bọn họ, nàng phát hiện ánh mắt bọn họ dường như bừng sáng lên trong phút chốc.

Đó là ánh mắt khi nhìn thấy thức ăn.

Người với người mà cũng có thể sinh ra ánh mắt như vậy sao.

Bị người vây quanh, Hạ Tuế An núp sau lưng Kỳ Bất Nghiễn, nhéo nhéo cổ tay của hắn.

Con bọ cạp giấu trong cổ tay áo của Kỳ Bất Nghiễn bị Hạ Tuế An nắm chặt đến thò đầu ra, nàng kinh ngạc khi nhìn thấy con bọ cạp màu vàng nâu, trong lòng sợ hãi.

Thấy nó có vẻ muốn chích mình, Hạ Tuế An do dự giữa việc buông hay không buông Kỳ Bất Nghiễn, cuối cùng quyết định không nắm cổ tay áo của hắn nữa, mà nắm chỗ khác, nhưng không tìm được chỗ nào để nắm.

Hạ Tuế An rối rắm một lúc lâu, sau đó mới nắm lấy cái tua trên thắt lưng của Kỳ Bất Nghiễn.

Hắn cảm giác bên hông bị kéo căng, liếc mắt nhìn nàng.

“Lại sợ rồi?”

Người khác có lẽ sẽ cho rằng Kỳ Bất Nghiễn đang hỏi Hạ Tuế An có phải đang sợ dân chúng Vệ Thành này hay không, nhưng Hạ Tuế An lại hiểu hắn đang hỏi nàng có đang sợ cổ trên người hắn không.

Hạ Tuế An lắc đầu phủ nhận.

Kỳ Bất Nghiễn lại cúi người xuống, đối diện với Hạ Tuế An thấp hơn hắn một cái đầu, trang sức bạc dường như vang lên bên tai nàng. Hắn chỉnh lại sợi dây trên tóc nàng bị gió thổi rối, nói: “Không được nói dối ta.”

Thiếu niên cười mỉm.

Cuối cùng nàng mới chịu thừa nhận, khẽ nói: “Cũng hơi sợ thật, nhưng sau này ta sẽ quen dần.”

“Đúng vậy.” Kỳ Bất Nghiễn cũng tán thành.

“Nàng phải quen với cổ trên người ta mới được.”

Những người dân Vệ Thành bị họ phớt lờ quay mặt nhìn nhau, không hiểu họ đang nói cái gì. Hai người này nhìn cũng không ngu xuẩn, chẳng lẽ không nhận ra bọn họ muốn làm gì?

Không ngờ tới Kỳ Bất Nghiễn lại thẳng thắn: "Các ngươi muốn ăn bọn ta?"

Sắc mặt người dân Vệ Thành liền trở nên khó coi.

Nghĩ là một chuyện, nhưng bị người ta nói thẳng ra lại cảm thấy quá mức tàn nhẫn, dù người sắp trở thành đao phủ là bọn họ.

Nhiều người thường làm những việc mâu thuẫn như vậy, muốn bảo vệ chút đạo đức còn lại trong lòng, nhưng lại không thể không vì bản thân mà vi phạm đạo đức khi đối diện với cái chết.

Lại không muốn bị người khác vạch trần.

Giống như tự lừa gạt chính mình.

Kỳ Bất Nghiễn không nhìn họ, hỏi Hạ Tuế An: “Nàng có muốn bị bọn họ ăn không?"

Làm sao mà muốn chứ, muốn sống còn không kịp. Nàng vùi đầu vào cánh tay hắn, không muốn đối mặt với ánh mắt muốn ăn thịt người của người dân Vệ Thành, hắn nhìn như biết rõ còn cố hỏi. Hạ Tuế An buồn bực nói: “Không muốn.”

“Nàng ấy nói không muốn.” Kỳ Bất Nghiễn mỉm cười đáp lại mấy người dân Vệ Thành.

Bọn họ không nói gì, cầm lấy cái cuốc sắt. Cái cuốc sắt kéo một vệt dài trên tuyết.

Kỳ Bất Nghiễn cười cong mắt: “Các ngươi muốn sống, vậy tại sao lại muốn chúng ta chết?”

Tiểu Ngân Xà quấn quanh chiếc ủng cao của hắn lặng lẽ bò lên.

Hạ Tuế An đứng cạnh Kỳ Bất Nghiễn vô tình thấy con nhện tím đã ăn thịt chết trên trán nàng bò lên vai, như cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân thay đổi, tránh xa nguy hiểm.

Nàng trời sinh sợ côn trùng và rắn, sao có thể dễ dàng hết sợ chúng được, phải cố gắng chịu đựng con nhện tím.

“Đại ca, thả hai người họ đi.”

Mấy người dân Vệ Thành vừa định động thủ, người thanh niên từng nói về chuyện Tưởng tướng quân chung quy là không thể xuống tay được với người sống lên tiếng khuyên bọn họ: "Thả họ đi."

“Sao có thể vì lợi ích của bản thân mà để người vô tội mất mạng, chi bằng chờ thêm một chút, ta tin rằng triều đình sẽ không bỏ rơi chúng ta.”

Bọn họ siết chặt tay nghĩ ngợi một lúc, quay mặt đi, bất đắc dĩ buông cuốc sắt xuống đất.

Kỳ Bất Nghiễn làm như không có việc gì mang Hạ Tuế An ra khỏi thành.

Bọn họ muốn đến Tấn Thành.

Đến khi đứng trước cổng thành đóng chặt của Tấn Thành, Hạ Tuế An mới biết được chuyện này.

Biên giới Đại Chu thường xuyên có người Hồ quấy nhiễu, thành trì xây dựng ở biên giới rất ít khi mở cổng thành, sợ người Hồ tập kích, trên tường thành có binh lính thay phiên canh gác.