Biên giới Đại Chu giá rét, gió lạnh gào thét, người chết đói đầy đường, xương cốt thi thể la liệt khắp nơi.
Thành trì được xây dựng ở đây bị tuyết bao phủ dày đặc, một mảnh trắng xóa, trông có vẻ quạnh quẽ âm trầm, cửa thành rộng mở, không có binh lính canh giữ cổng.
Nửa tháng trước, người Hồ bất ngờ phát động một cuộc tấn công quy mô lớn, đánh cho Vệ thành không kịp đề phòng, liên tiếp bại lui.
Thủ thành chính là một vị Tưởng tướng quân, ngoan cường chống cự mười ngày, thời khắc thành bị chiếm đóng đã bị bắt, người Hồ man rợ đã ra lệnh cho ông nhục mạ Đại Chu.
Còn nói rằng chỉ cần ông nhục mạ Đại Chu, bọn họ sẽ đại phát từ bi buông tha cho ông.
Tưởng tướng quân thà chết chứ không chịu khuất phục, đập đầu vào tường thành mà chết, trước khi chết ông rưng rưng nhìn thi thể chồng chất như núi của các tướng sĩ, cao giọng hô: “Thân ký tử hề thần dĩ linh, Hồn phách nghị hề vi quỷ hùng*.”
*Dịch sơ: Chết rồi thân vẫn không nhoà, Phách hồn rắn rỏi làm ma anh hùng. Nằm trong bài thơ Quốc thương ( 國殤). Đây là bài tế các tướng sĩ bỏ mình vì bảo vệ đất nước. (Nguồn Thi Viện) Cuối cùng đầu của ông bị người ta chém, sau đó đem treo ở trên tường thành, người Hồ tiến quân thần tốc, ác liệt tàn sát một nửa số người trong thành.
Nghe nói lúc đó tuyết đều nhuộm đỏ.
Giờ phút này, Hạ Tuế An ngơ ngác nhìn nơi này, không biết nên đi con đường nào.
Nàng vừa mở mắt đã ở chỗ này.
Hạ Tuế An giống như không có trí nhớ, nàng không nhớ rõ vì sao mình lại đi tới Vệ thành.
Điều kỳ lạ là nàng chỉ nhớ rõ mình tên là Hạ Tuế An và tuổi tác, ngoài chuyện đó ra thì hoàn toàn không nhớ gì cả, nàng đến từ đâu, còn có người nhà hay không cũng không biết, đối với việc này hoàn toàn không có ấn tượng.
Đau quá.
Hạ Tuế An chậm rãi phát hiện đầu mình bị đánh bể rồi, trước trán và sau đầu đều có vết máu đọng lại.
Ai đánh nàng?
Loại vết thương này không giống như đánh đập đơn giản, mà là muốn đưa nàng vào chỗ chết.
Hạ Tuế An sợ hãi nhìn quanh bốn phía, gió tuyết cuồn cuộn không ngừng thổi tới, tạt vào làn da lộ ra bên ngoài của nàng đau nhức.
Nàng không dám dừng lại ở trước cửa thành nữa, xoa xoa hai tay vào nhau, quấn chặt quần áo mỏng manh trên người, rụt cổ vào trong cổ áo với hy vọng có thể ấm áp hơn xíu.
Có nên đi vào thành trước không nhỉ?
Trước khi bước vào cửa thành, Hạ Tuế An kìm lòng không đậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua đầu người còn treo cao trên tường thành.
Tại sao lại có một cái đầu treo ở đây?
Dây thừng bị gió tuyết ăn mòn nhiều ngày chợt đứt, đầu lâu thình lình rớt xuống đất.
Hạ Tuế An hoảng sợ.
Một ông già lưng còng, quần áo rách rưới đi khập khiễng qua đây, nhìn thấy cái đầu liền muốn nhặt lên.
Nàng thấy có người, đi qua trước.
Ông già thấy Hạ Tuế An không giống người ở Vệ thành, lại thấy nàng bị cái đầu này dọa sợ, chủ động giải thích nói cái đầu này là của Tưởng tướng quân ở Vệ thành.
Khi ngài bị treo cổ, không ai dám tháo xuống.
Lúc rơi xuống, cũng không ai dám nhặt về.
Sau khi người Hồ công phá Vệ thành đã cướp đoạt lương thực và vàng bạc, sau đó trở lại thảo nguyên, bọn họ cho rằng ở trong thành không an toàn, lại sợ Đại Chu sẽ phái người tới cho nên không để binh lính lại chiếm lấy Vệ thành.
Nhưng trước khi đi người Hồ đã cảnh cáo dân chúng Vệ thành, không được nhặt xác cho Tưởng tướng quân.
Dân chúng sống sót ở Vệ thành thực sự không dám an táng cho đầu của Tưởng tướng quân một cách đàng hoàng, sợ người Hồ mà quay lại sẽ khiến mình rước họa vào thân.
Hạ Tuế An nghe hiểu.
Cái đầu này thuộc về vị tướng quân bảo vệ thành, là của người trung nghĩa liều mạng thủ thành.
Nàng tuy rằng vẫn sợ cái đầu của người chết, nhưng trong lòng lại dâng lên vài phần kính nể, đầu lâu treo nhiều ngày như vậy, hơn nữa đã bị tuyết đông lạnh từ lâu, hiện giờ chỉ còn lại mùi máu tươi nhàn nhạt.
“Tiểu cô nương.”
Giọng nói của ông lão vang lên trong tuyết.
Hạ Tuế An nghe tiếng nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến mức phiếm hồng, chóp mũi cũng vậy.
Lão chân thành nói: “Cháu có nguyện ý chôn đầu Tưởng tướng quân cùng với lão không, xương cốt của lão đã yếu lắm rồi, thật sự là hữu tâm vô lực.”
Chôn xác cần phải đào hố.