Chương 47: Nghịch chuyển

Chuyện liên quan đến Tư Phù Khuynh, Phượng Tam cũng không dám chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến bệnh viện số 1 Lâm Thành.

Úc Đường không thành công trèo lên xe, toàn bộ tiểu thuyết tâm huyết mà cô mua đều bị tịch thu.

Cả người không vui, vừa ủy khuất gọi xe, vừa gửi tin nhắn cho Tư Phù Khuynh.

“Khuynh Khuynh, em nói cho chị biết Cửu thúc quá đáng lắm, con người thúc ấy quả thực là không hiểu phong tình, vậy mà lại đối xử với em như thế! Chị nhất định phải cùng em đá thúc ấy!”

Tư Phù Khuynh: “Không vấn đề, đợi chị kiếm đủ tiền.”

Mắt Úc Đường sáng lên.

“Khuynh Khuynh chị là tốt nhất! Vậy em có thể để sách ở chỗ chị không? Em sợ lại bị thu mất.”

Tư Phù Khuynh: “Ok.”

Nhận được câu trả lời chuẩn xác, Úc Đường vừa lòng thỏa dạ lên xe, cũng nhanh chóng tới bệnh viện.

Cô không tin Cửu thúc còn thu cả sách của Khuynh Khuynh.

**

Lúc này, Tả gia.

Tả Thiên Phong đang tiếp đãi Úc Diệu ở phòng khách.

Úc Diệu tự mình đến cửa, Tả Thiên Phong cũng rất ngạc nhiên.

Sau khi biết được mục đích đến đây của Úc Diệu, ông ta cau mày: “Tam thiếu gia là đang hỏi về hai người xuất hiện trong tang lễ lần trước?”

“Ừ.” Úc Diệu đặt ly xuống, “Bọ họ chắc hẳn là Âm dương sư của Đông Tang nhỉ?”

“Đúng là như vậy.” Tả Thiên Phong có chút cảnh giác, “Nhưng bọn họ muốn làm gì, Tả gia hoàn toàn không rõ.”

“Tả tiên sinh không cần căng thẳng.” Úc Diệu mỉm cười, “Tôi cũng chỉ là muốn làm quen với hai vị Âm dương sư này thôi, muốn mời họ đến xem bệnh nhân.”

Âm dương sư không chuyên về ý thuật, nhưng bọn họ có nghiên cứu riêng.

Bọn họ sẽ từ phương diện âm dương và ngũ hành để điều trị chi người bệnh.

Thêm một con đường, cũng thêm một phương pháp.

“Việc này, tôi cũng không thể kiểm soát được, bọn họ đến dự tang lễ, cũng chỉ là vì có chút giao tình với lão gia tử.” Tả Thiên Phong khước từ, “Đương nhiên, nếu như bọn họ đến Đại Hạ lần nữa, tôi sẽ liên lạc với Tam thiếu gia.”

Úc Diệu gật đầu: “Được vậy thì còn gì bằng.”

Tả Thiên Phong còn đang định nói gì đó, chuông điện thoại đã vang lên.

Ông ta liếc nhìn: “Tam thiếu gia, xin chờ một lát.”

Úc Diệu rất lịch sự ngồi xa ra một chút.

“Cái gì?” không biết bên kia đã nói gì, sắc mặt tả thiên phong thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục về dáng vẻ lạnh lùng, “Việc này không liên quan gì đến Tả gia, bây giờ tôi đang bận, các người tự mình giải quyết, cứ vậy đi.”

Ông ta trực tiếp cúp điện thoại.

Tả Huyền Ngọc đi xuống, có chút kinh ngạc: “Ba, điện thoại của ai thế?”

“Của Trần phu nhân.” Tả Thiên Phong cười lạnh, “Tư Phù Khuynh đυ.ng ngã chị của trần phu nhân, đυ.ng xong thì bỏ chạy.”

“Bây giờ người ta đang nằm ở bệnh viện sống chết không rõ, bà ấy hỏi ba chuyện này muốn giải quyết riêng hay là công khai, cũng thật là, liên quan gì đến Tả gia!”

Tả Huyền Ngọc cau mày: “Người chị đó của Trần phu nhân?”

“Chị của Trần phu nhân tim không tốt, mùa đông sẽ tới Lâm Thành tĩnh dưỡng.” Tả thiên phong cũng không mấy để tâm, “Chị của bà ta vốn không gả vào Trần gia, cũng không thể coi là người nhà họ Trần.”

Tả Huyền Ngọc gật đầu: “Vậy Trần gia là muốn?”

“Xảy ra loại chuyện lớn như vậy, nhất định Trần gia sẽ không bỏ qua, phỏng chừng Tư Phù Khuynh phải vào trong rồi.” Tả Thiên Phong quay đầu, thở dài, “Chuyện xấu trong nhà, khiến Tam thiếu gia chê cười rồi.”

Úc Diệu nhàn nhạt: “Không có gì.”

Loại chuyện đυ.ng người bỏ chạy này, quả thực là một tội ác đáng khinh.

Tư Phù Khuynh trở nên như vậy, trong lòng anh ta ít nhiều cũng có chút thất vọng.

“Nếu đã như vậy, vậy tôi xin cáo từ trước, cũng xin nói với tôi một tiếng, Úc gia nhất định sẽ đáp lễ hậu hĩnh.”

Tả Thiên Phong nở nụ cười giả tạo: “Dễ nói dễ nói, mời Úc thiếu gia.”

Trong lòng lại khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Chỉ cần ông ta có thể đi theo con đường của gia tộc Đông Tang Đằng Sơn, còn cần Úc gia sao?

Úc Diệu ra khỏi Tả gia, ngồi vào trong xe.

Anh ta bấm số, lạnh lùng nói: “Alo, là tôi, đúng, cái tôi bảo cậu điều tra vẫn chưa tra được?”

Đối phương nói mấy câu xin lỗi, cuộc gọi kết thúc.

Úc Diệu chậm rãi thở ra một hơi, có chút đau đầu.

Người con gái bên cạnh Úc Đường ngày hôm đó, khiến cho anh ta có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Anh ta đã lập tức cho người điều tra.

Nhưng dù có tra thế nào cũng không tra được gì.

Manh mối dường như bị đứt đoạn vậy.

Úc Diệu cân nhắc hồi lâu, quyết định đến lúc đó đi hỏi Úc Đường.

Anh ta khởi động xe, rời khỏi Tả gia.

**

Bên này, bệnh viện.

Phòng cấp cứu tầng bảy, các bác sĩ và y ta đang hối hả ra vào, bận tối tăm mặt mũi.

Đèn đỏ CU vẫn còn sáng.

Ngoài cửa, còn có những người khác của Trần gia đứng đợi, nhưng trên mặt không thể nhìn ra chút lo lắng nào.

“Tôi đã gọi điện thoại cho Tả gia rồi.” Trần phu nhân lạnh giọng, “Xem ra người xung quanh đều nói cô là sói mắt trắng quả nhiên không sai, Tả gia đã vứt bỏ cô rồi, cô còn gì muốn nói?”

Tư Phù Khuynh tay đút túi quần, không để ý đến, quay đầu: “Chú cảnh sát, bà ta không có chứng cứ, không thể bắt tôi đúng không?”

“Đúng là như vậy, cần chứng cứ.” Cảnh sát gật đầu, “Nên cần phải đợi bệnh nhân tỉnh lại.”

Con đường đó là điểm mù của máy giám sát, trên đường cũng không có người, việc điều tra quả thực gặp khó khăn.

“Chứng cứ, cậu còn cần chứng cứ sao?” giọng nói Trần phu nhân sắc bén, “Chị gái tôi đang nằm ở bên trong chính là chứng cứ!”

“Trước khi chị gái tôi tỉnh lại, cô đừng hòng rời khỏi, lỡ như chị ấy có bất trắc gì, cô có một trăm cái mạng cũng không đủ đền đâu!”

“Ồ.” Tư Phù Khuynh nghiêng đầu, “Mời.”

Trần phu nhân nhìn cô gái đứng dựa lưng vào tường, nghiêng đầu nhìn phong cảnh, dáng vẻ thờ ơ.

Bà ta tức giận, tiến lên vài bước, giơ tay lên: “Đeo khẩu trang cái gì, cô không thể gặp người khác à?”

“Rắc!”

Cổ tay bà ta bị chặn lại.

Cổ tay lập tức đau nhức tê dại, toàn thân cứng đờ, hoàn toàn không cử động được.

“Tính tình tôi không tốt.” Tư phù khuynh cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn bà ta, thơ ơ cười một tiếng, “Không ngại thêm một người nằm trong đó, bà thấy sao?”

“Phu nhân, bình tĩnh.” Bên cạnh, quản gia vội vàng bước lên, “tiên sinh cũng đang trên đường tới, chúng ta không cần phải so đo với loại người này.”

Trần phu nhân đến cả hít thở cũng khó khăn, nhưng vẫn không muốn bỏ qua: “Tôi cảnh cáo cô, cô........”

“Tinh!”

Âm thanh ngắn ngủi vang lên, ngắt lời bà ta.

Đèn đỏ CU cuối cùng cũng mờ dần, cửa bị đẩy ra.

Bác sĩ điều trị bước ra, mồ hôi nhễ nhại, hiển nhiên cuộc phẫu thuật vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều sức lực của ông ấy.

“Người nhà xin hãy yên tâm.” Bác sĩ hít một hơi rồi mới nói, “Bệnh nhân đã chuyển nguy thành an, rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.”

Nghe thấy lời này, Trần phu nhân không tự chủ cau mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường.

Bà ta lau nước mắt: “”Thực sự cảm tạ trời đất, bác sĩ, cảm ơn ngài.”

Bác sĩ không màng tới trả lời, vội vàng hỏi: “Không biết là vị tiểu thư nào gọi cấp cứu?”

“Cô ta.” Trần phu nhân lùi lại một bước, lạnh lùng liếc mắt nói: “Vẫn may chị tôi không sao, nợ của chúng ta lát nữa lại tính.”

Bà ta kéo khăn choàng lên, mỗi một động tác đều vô cùng tao nhã: “Tôi vào xem chị tôi trước.”

Bác sĩ điều trị trực tiếp lướt qua bà ta, đi đến trước mặt Tư Phù Khuynh, vẻ mặt vô cùng kích động: “Vị tiểu thư này, may mà có cô, nếu không phải cô kịp thời cấp cứu cho bệnh nhân, nếu không cho dù chúng tôi có bản lĩnh thông thiên, cũng không cứu nổi.”

____ ____ ____