Chương 28: Nói ra

Diện mạo Quý Kiều thiên hướng ngọt ngào ngây thơ, sau khi nhuộm rồi làm tóc, dường như chỉ cần thay bộ quần áo là có thể chụp một bộ ảnh tạp chí rồi.

Hôm chủ nhật chụp thử, cô vượt qua vô cùng thuận lợi.

Hôm đó phòng làm việc liền mời cô chụp một bộ ngoại cảnh với chủ đề mùa xuân.

Năm nay hoa anh đào ở thành phố Hối Đồng nở sớm, trung tuần tháng ba đã nở rộ rồi.

Quý Kiều thay mấy bộ trang phục, chụp bộ ảnh chân dung phong cách thiếu nữ ở thánh địa hoa anh đào nổi tiếng trên đường Lĩnh Nam của thành phố Hối Đồng.

Váy dài trắng, áo len mềm mại, váy caro học sinh… các loại trang phục khác nhau phối với các kiểu tóc khác nhau, cô chụp mãi từ sáng đến chiều mới xong.

Quý Kiều vốn dĩ đã thích làm đẹp, đối với tạo hình hay photoshop đều biết một ít, bình thường cũng thích chụp ảnh.

Lần đầu hợp tác với phòng làm việc, ngoại trừ lúc đầu có chút không quen, toàn bộ quá trình lúc sau đều thuận lợi, cũng được coi là hợp tác vui vẻ.

Kết thúc công việc, Quý Kiều kiếm được mấy trăm tệ. Đối với khoản thu nhập này, cô rất hài lòng.

Có thể được chụp ảnh miễn phí lại còn có tiền mang về, cho dù có mệt một chút cũng không sao cả.

Vì thế lúc lúc phòng làm việc đề nghị sau này sẽ tiếp tục hợp tác, Quý Kiều liền thoải mái đồng ý.

Sau khi nhận tiền công, Quý Kiều thay lại quần áo của bản thân, một mình ngồi tàu điện ngầm quay về trường học.

Thành phố Hối Đồng này, ngày nghỉ lượng người đi tàu điện ngầm rất nhiều, có rất ít chỗ trống.

Quý Kiều lên tàu liền tự giác tìm một góc đứng vào.

Tàu đến tàu đi, người lên người xuống.

Sắc trời dần tối, trên cửa tàu phảng phất ánh lên khuôn mặt Quý Kiều.

Trên mặt cô vẫn còn lớp trang điểm từ lúc chụp ảnh. Để phù hợp với phong cách thiếu nữ bên hoa anh đào, lớp trang điểm hôm nay của cô thiên hướng hồng phấn. Màu mắt là màu hồng nhạt hoa đào, má hồng cũng đánh đậm.

Lớp trang điểm vẫn còn nguyên vẹn, nhưng thân thể đã có chút mệt mỏi.

Đứng như này, Quý Kiều bỗng nhiên có cảm giác trở về hội những người phải tăng ca.

Cô hơi mím môi, mắt nhìn ra ngoài, bỗng dưng khựng lại.

Một tờ quảng cáo bất động sản dán trên cửa sổ tàu điện ngầm.

Tiêu đề khiến người đọc mong chờ “ Hiếm có khó tìm: 30 vạn để trú lại Hối Đồng” được in to màu đen.

Khoảng thời gian này, giá nhà ở thành phố Hối Đồng tăng khá nhiều.

Rất nhiều người đều nói, giá nhà sắp giảm rồi, muốn mua nhà thì đợi thêm một chút nữa.

Nhưng mà, giá nhà trong vài năm tới lại chỉ càng ngày càng tăng cao. Chí ít, năm Quý Kiều ra đi đó, giá nhà vẫn tăng chầm chậm.

30 vạn vẫn là một con số mà Quý Kiều không với tới được.

Nhưng sau khi trải qua một đời, cái giá này trong mắt Quý Kiều là vô cùng rẻ.

Cho dù là giá nhà hiện giờ, 30 vạn phỏng chừng cũng chỉ có thể mua một phòng đơn ở khu ngoại thành hẻo lánh.

Quý Kiều nhìn tờ quảng cáo trên cửa sổ, ngơ ngẩn thất thần.

Cô là người đã sống lại một lần, cô biết sáu bảy năm nữa sẽ có những thay đổi gì.

Từ những việc nhỏ như là đồ ăn mang đi sẽ phổ biến, đến những việc lớn là sự phát triển của 4G 5G.

Địa ốc, mạng lưới, kĩ thuật, thông tin…các phương diện của đời sống con người đều trải qua sự thay đổi lớn.

Đời trước, sau khi tốt nghiệp Quý Kiều tìm được một công việc kiểm tra phần mềm, sáng 9 chiều 5, mỗi tuần cố định tăng ca hai buổi tối, nhận được một phần tiền lương không cao không thấp.

Vậy đời này thì sao? Quý Kiều tự hỏi bản thân.

Trên con đường trở về trường ngắn ngủi, cô âm thầm ra quyết định.

Về đến ký túc xá, Quý Kiều gọi điện cho mẹ Quý Tương.

“Kiều Kiều?” nghe tiếng, Quý Tương vẫn ở tiệm, sau lưng có chút ồn ào.

Quý Kiều trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, con muốn hỏi mẹ, nhà chúng ta còn có bao nhiêu tiền?”

Quý Tương sửng sốt: “Con hỏi cái này làm gì?”

Quý Kiều nghĩ một lát, cẩn thận giải thích: “Bố của bạn cùng lớp đại học con là chuyên gia tài chính, nói rằng giá nhà sau này vẫn luôn tăng lên. Nếu như mẹ có tiền không dùng đến, mua nhà đi. Còn có thị trường chứng khoán…”

Đời trước Quý Kiều kết hôn mà không tổ chức*, không lấy một đồng tiền nào từ mẹ, nên cũng không biết chắc Quý Tương có bao nhiêu tiền.

*Gốc 裸婚: lỏa hôn: dùng để chỉ một cách đơn giản là kết hôn mà không cần lễ cưới hoặc thậm chí không đeo nhẫn cưới. Đây là một từ vựng mới trên Internet xuất hiện vào năm 2008.

Tại thời điểm này, mua vào một số cổ phiếu và quỹ, sang năm sẽ được một khoản lợi nhuận lớn.

Chuyên gia tài chính là Quý Kiều bịa ra, nhưng những lời cô nói thì là thật.

Cô phân tích một cách chững chạc, khiến Quý Tương nghe đến ngơ ngác.

“Bạn học của con có thể tin được không?” Quý Tương nửa tin nửa ngờ.

“Mẹ, mẹ nghe con nói…”

Quý Kiều còn tính toán cả các khoản cho vay hàng tháng cho Quý Tương nghe.

Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu.

“Mẹ sẽ suy nghĩ một chút.” Quý Tương không từ chối ngay, nói muốn đi hỏi người khác nữa, huống hồ tiền để trong ngân hàng định kì vẫn chưa lấy ra ngay được.

Quý Kiều “vâng vâng” đồng ý, nói chuyện với mẹ vài câu rồi mới cúp điện thoại.

“Kiều Kiều.” Quý Kiều vừa mới cúp điện thoại, Tiền Tĩnh Tĩnh vừa ăn khoai tây chiên vừa đi đến.

Quý Kiều: “Hửm?”

“Nếu cậu rảnh, ngày mai giúp tớ trang điểm được không?” Tiền Tĩnh Tĩnh có chút ngại ngùng.

“Được chứ.” Quý Kiều liền đồng ý ngay, quay đầu cẩn thận hỏi lại Tĩnh Tĩnh, “Cậu muốn trang điểm kiểu gì?”

“Ừm…nhẹ nhàng một chút đi.” Tiền Tĩnh Tĩnh nói.

“Ok, không thành vấn đề.” Quý Kiều cười đồng ý.

“Tĩnh Tĩnh, có phải cậu thích ai không? Sao đột nhiên lại muốn trang điểm?” Hàn Trân Ny ngồi trên ghế vô ý nghe được, nghi ngờ hỏi.

“Không có đâu.” Tiền Tĩnh Tĩnh lắc đầu, “Là tớ thấy Quý Kiều ngày nào cũng trang điểm, cũng muốn thử một chút thôi!”

Quý Kiều cười cười, không để bụng.

Bây giờ mỗi ngày cô đều trang điểm là để phù hợp với màu tóc. Đổi màu tóc, mỗi ngày cô đều phải vẽ lông mày thành màu nâu nếu không cô sẽ thấy không hợp.

Chẳng qua, những lời của Trân Ny cũng nhắ nhở Quý Kiều.

Nếu như cô nhớ không nhầm, hình như là vào năm hai đại học Tiền Tĩnh Tĩnh gặp được tên cặn bã Đường Tu Văn kia.

Nên ngăn cản cái nghiệt duyên này như thế nào đây?

Quý Kiều nhìn cái cô gái ngây thơ Tiền Tĩnh Tĩnh này, lặng lẽ lâm vào suy nghĩ.

Lúc cô đang ngẩn người, cửa phòng ký túc xá bị người mở ra “bịch” một cái.

Hà Hội đỏ bừng đôi mắt chạy vào, vất cặp lên bàn.

Ánh mắt cậu ta nhìn chăm chăm vào Quý Kiều, giọng nói nghẹn ngào chất vấn: “Là cậu nói phải không?”

Quý Kiều chẳng hiểu ra làm sao: “Tôi nói gì?”

Hà Hội hít hít mũi, cố nén lại nước mắt, ngừng một chút mới nói: “Cậu nói với Thường Ninh Viễn tôi thích cậu ấy đi?”

“Cậu rất đắc chí đi? Cậu….” Cậu ta không nói ra được.

Nghĩ đến tin nhắn Thường Ninh Viễn gửi cho cậu ta hôm nay, Hà Hội khó có thể nhịn được chua xót trong lòng, cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà bưng mặt khóc.

Cậu ta chỉ là yêu thầm thôi, ảnh hưởng đến ai chứ?

Cậu ta chưa nói cái gì, nhưng lại nhận được một tin nhắn uyển chuyển từ chối?

Hà Hội cảm thấy tâm sự thiếu nữ của bản thân bị phơi bày trắng trợn trước công chúng, quả thực khó chịu vô cùng.

Cậu ta thậm chí không dám nghĩ, những nam sinh khác trong lớp có phải đều biết chuyện này rồi hay không.

“Tôi mới không nói, cậu đừng có vu khống cho tôi!” Quý Kiều lập tức phủ nhận.

“Không phải cậu thì là ai?” Mắt mũi Hà Hội đều đỏ hết lên, nức nở nghẹn ngào nói.

“Tớ có thể làm chứng.” Tiền Tĩnh Tĩnh giơ tay, “Kiều Kiều thực sự chưa từng nói.”

Làm lớp trưởng Hàn Trân Ny thực sự không nhìn được nữa, đi đến trước mặt Hà Hội, nhẫn nại nói: “Hà Hội, cậu cũng không phải không biết, Quý Kiều vẫn luôn không quan tâm đến Thường Ninh Viễn, làm sao lại có thể nói với cậu ấy cái này được. Có phải có hiểu lầm gì rồi không?”

“Vậy cậu ấy, cậu ấy làm sao biết được? Các cậu đều giúp Quý Kiều.” Hà Hội ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tiền Tĩnh Tĩnh và Hàn Trân Ny, “Chuyện này chỉ có người trong phòng ký túc xá biết được, không phải Quý Kiều thì là các cậu!”

Trân Ny lập tức phủ nhận: “Tớ không nói!”

Tiền Tĩnh Tĩnh cũng vội vàng lắc đầu: “Tớ cũng không nói mà!”

Cô ấy ngừng một lát, nhỏ giọng hỏi: “Có lẽ nào Thường Ninh Viễn tự nhận ra được không?”

Hà Hội lắc đầu.

Cậu ta tự nhận là đã che dấu rất tốt.

Với lại, chiều hôm nay đột nhiên Thường Ninh Viễn lại gửi tin nhắn cho cậu ta.

Nếu như không phải người khác nói thì làm sao Thường Ninh Viễn biết được?

Quý Kiều với Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn nhau, đồng thời nhớ đến những lời của Diêu Húc đã nói trong bữa cơm đó.

Cậu ấy nói cậu ấy hỏi thay người khác chuyện của Hà Hội. Vậy người này là ai? Hoặc là nói người này là người khác hay là bản thân cậu ấy?

Chuyện hôm nay của Hà Hội có quan hệ gì với người này không?

Hàn Trân Ny an ủi Hà Hội vài câu, thậm chí nói cả chuyện bản thân ngày trước yêu thầm ra nữa.

Nhưng mãi đến lúc tắt đèn buổi tối, trong lòng Hà Hội vẫn không tốt hơn.

Đêm xuống, nghe tiếng hít thở đều đặn của ba người bạn cùng phòng, Hà Hội lần đầu tiên mất ngủ.Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi - Chương 28: Nói raỞ một chỗ khác, Thường Ninh Viễn – người khiến Hà Hội thấp thỏm trong lòng thì lại tiến vào mộng đẹp từ sớm.

Khoảng thời gian này, anh ta vẫn liên tục mơ một giấc mơ.

Trong mơ đó, cuộc sống của anh ta và Quý Kiều vẫn tiếp tục. Tất cả các bạn học của anh ta cũng đều giống như thế giới thực tại.

Thậm chí, anh ta mơ thấy Hà Hội gửi tin nhắn tỏ tình với anh ta, còn anh ta không trả lời lại.

Hôm đó tỉnh dậy, Thường Ninh Viễn hoảng sợ đến đổ mồ hôi.

Hà Hội sẽ yêu thầm anh ta 4 năm?

Thường Ninh Viễn nhớ lại những việc giữa mình và Hà Hội, bất giác nhận ra cái gì đó, nhưng anh ta không dám khẳng định.

Một mặt Thường Ninh Viễn cảm thấy giấc mơ này vô cùng hoang đường, mặt khác anh ta lại cảm thấy nó vô cùng chân thực.

Hai loại mâu thuẫn trong lòng khiến anh ta hoảng hốt.

Giống như đang xem phim vậy, nằm mơ trở thành chuyện mà mỗi ngày Thường Ninh Viễn mong chờ nhất.

Đêm thứ bảy, Thường Ninh Viễn mơ thấy bản thân kết hôn với Quý Kiều.

Hôm đó không phải ngày đặc biệt gì, nhưng thời tiết rất đẹp, bọn họ đến cục dân chính lĩnh chứng, như vậy liền kết hôn.

Chủ nhật tỉnh dậy, Thường Ninh Viễn ngơ ngác nằm trên giường rất lâu.

Anh ta nhớ rõ trong mơ mình vui vẻ như thế nào.

Anh ta còn âm thầm thề trong lòng, sau này phải cố gắng nỗ lực, không để Quý Kiều vì lỏa hôn mà hối hận.

Loại tâm tình này thực sự quá là chân thực.

Anh ta cảm thấy bản thân đang đứng bên ngoài xem một thế giới thực khác.

Chuyện này lởn vởn trong tâm trí anh ta cả ngày không xua đi được.

Anh ta nghĩ, nếu như Hà Hội thích anh ta thật, có phải sẽ chứng minh được, những chuyện trong mơ là tồn tại thực sự hay không?

Sau khi do dự rất lâu, Thường Ninh Viễn thử gửi cho Hà Hội một tin nhắn.

Mà tin trả lời của Hà Hội, không nghi ngờ gì là thầm thừa nhận chuyện này.

Giây phút nhận được tin nhắn đó, trong lòng anh ta không kìm được mà kích động đến run sợ.

Thường Ninh Viễn lúc đó chỉ có một suy nghĩ: muốn nói với Quý Kiều về giấc mơ của anh ta!

Anh ta nhất định phải nói cho Quý Kiều.

Sáng thứ hai, theo như hẹn trước Quý Kiều trang điểm một lớp nhẹ nhàng cho Tiền Tĩnh Tĩnh.

Tiền Tĩnh Tĩnh hài lòng vô cùng, soi gương khen ngợi kĩ thuật của Quý Kiều liên tục.

Thưởng thức một hồi, cô ấy mới vui vẻ khoác tay Quý Kiều đi học.

Lúc lên lớp, Quý Kiều bị người ở sau lưng dùng nắp bút chọc chọc.

Quý Kiều còn chưa phản ứng lại, một tờ giấy được gấp gọn gàng được vất lên.

Cô quay đầu, người đưa giấy là một nam sinh lớp 2, bản thân cô không hề quen biết.

Quý Kiều có chút khó xử mở giấy ra…

“Tan học ở lại một chút, có chuyện vô cùng quan trọng!”

Trên giấy không đề tên, nhưng Quý Kiều vẫn nhận ra nét chữ của Thường Ninh Viễn.

Vừa mới vo tờ giấy lại, Tiền Tĩnh Tĩnh ở bên cạnh lại chọc chọc cánh tay cô.

Quý Kiều cúi đầu, liếc qua màn hình điện thoại Tiền Tĩnh Tĩnh.

Phía trên là tin nhắn của Thường Ninh Viễn: “Nói với Quý Kiều tan học ở lại một chút.”

Quý Kiều khẽ chau mày, rất không muốn để ý đến anh ta.

“Có khi nào kiên quan đến Hà Hội không?” Tiền Tĩnh Tĩnh viết lên vở, suy đoán.

Ánh mắt Quý Kiều dừng trên tờ giấy bị vo lại mấy giây, trong lòng bỗng nhiên lờ mờ có linh cảm không tốt.

Sau khi tan học, Quý Kiều bảo Tiền Tĩnh Tĩnh đợi mình một chút.

Hai người cố ý chậm rãi thu dọn đồ đạc.

Thường Ninh Viễn vẫn đứng đợi ở khu cửa sau phòng học.

Thấy người đi ra cũng khá rồi, anh ta đi đến bên cạnh hai người.

“Quý Kiều, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Biểu cảm Thường Ninh Viễn nghiêm túc, “Hay là cùng đi ăn cơm được không?”

“Không cần đâu, tôi ăn với Tĩnh Tĩnh.” Quý Kiều lắc đầu, “Cậu có chuyện thì bây giờ nói cho xong đi.”

Từ lần hôn môi với Hạ Thì Lễ ở trước mặt anh ta, đã rất lâu anh ta không tìm đến cô rồi. Lâu đến mức Quý Kiều cho rằng anh ta đã thực sự từ bỏ rồi.

“Có liên quan đến Hà Hội sao?” Tiền Tĩnh Tĩnh tò mò.

Thường Ninh Viễn lắc đầu, ngừng một chút lại gật đầu, “Cũng coi là có chút liên quan đi.”

Quý Kiều và Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn nhau, có chút giật mình.

Cô hơi hé môi định nói, điện thoại trong tay lại rung lên.

Quý Kiều cụp mắt nhìn lướt qua, trên màn hình bất ngờ hiện lên tin nhắn của Hạ Thì Lễ.

“Các cậu chuẩn bị đi ăn cùng nhau sao?”