Chương 37: Gϊếŧ?

Thanh Phi Huy âm thầm nuốt nước bọt, hắn biết ngày này rồi cũng sẽ đến. Ngày mà con chó điên Thanh Phi Hưng hóa quỷ tìm bọn họ tính sổ trả nợ. Cho nên lúc đó hắn nhanh nhẹn nảy ý tưởng hợp tác với người bạn bên chuyên ngành khoa học để nhanh chống tách chó điên ra xa khỏi cái gia tộc này càng sớm càng tốt.

“Là ‘quái vật’ cậu từng đề cập đến sao Phi Huy?”.

Anh ta tên Lung Nghi lớn hơn Thanh Phi Huy năm tuổi, một trong những người trẻ tuổi đang là trưởng khoa dẫn dắt đội khám phá bí ẩn và thí nghiệm sinh học trên mọi loại cơ thể sinh vật.

Nghe được tin tức vụ việc gia tộc Thanh Phi bị quỷ ám, con quỷ mang hình người vẫn ăn ngủ, nói chuyện thậm chí còn biết hưởng thức cuộc sống như con người bình thường đang sống trong chính căn biệt thự này. Nên anh ta cảm thấy đây chính là chủ đề mình muốn làm nhất từ trước đến nay.

Thí nghiệm quỷ.

Sẽ không biết tỉ lệ thành công sẽ bao nhiêu.

Lung Nghi dẫn theo ba mươi nhà khoa học dưới trướng anh ta, bây giờ bọn họ đang nghỉ ngơi ở khách sạn Thanh Phi. Đợi thời điểm Thanh Phi Hà sắp sếp bọn họ liền bắt tay vào công việc.

Thanh Phi Huy: “Anh Nghi, anh có muốn đi xem bộ dạng ‘quái vật’ ra làm sao không?”.

Lung Nghi gật đầu: “Được”.

“Các ngươi đừng đi”. Vị pháp sư bấm sâu chuỗi mở to mắt trừng hai người bọn họ.

Hắn khó hiểu: “Tại sao?”.

Vị pháp sư không nói mà nhắm mắt lại tiếp tục bấm chuỗi tụng gì đó trong miệng. Thanh Phi Hà bình tĩnh hơn hai đứa nhóc máu liều nhiều, ông ta nói: “Hai con ngồi xuống đi, đợi Bách đại sư chỉ dẫn thì chúng ta mới được hành động”.

Pháp sư kết hợp nhà khoa học.

Hai cái này chắc chắn sẽ ra thành tựu lớn cho mà xem.

Thanh Phi Hà nghe theo Bách đại sư dặn dò tuyệt đối không được tùy ý hành sự khi chưa có sự cho phép của ông nếu không tai họa sẽ ập xuống ngay tức khắc. Nên bốn người bọn họ ở yên trong phòng làm việc đến tận giữa đêm.

Cơn mưa day dứt từ tờ mờ sáng đến khuya, mây đen tích tụ che khuất ánh trăng khiến bầu không khí quanh căn biệt thự càng thêm u tịch.

Hai mươi gã bảo an được điều đi đến giờ vẫn chưa thấy tín hiệu gì, chẳng lẽ có chuyện gì đó không lành rồi?

Trong phòng, Bách đại sư rải muối thành một vòng tròn quanh bộ bàn ghế sofa giữa phòng, sau đó là rải gạo trắng. Xong ông ta thắp sáu cây nến đặt theo bố cục hình vẽ ngôi sao sáu cánh, rồi gõ mo tụng kinh đi quanh vòng tròn. Ba người ngồi trên ghế, cảm giác vừa an toàn nhưng vừa bất an.

Căn phòng tắt đèn tối thui, chỉ có ánh hồng từ những ngọn nến phảng phất trong căn phòng tạo thêm sắc cảnh quỷ dị.

Lung Nghi cầm trên tay bản phác thảo thiết kế, anh ta nhíu mày tập trung suy nghĩ được gì đó nhanh chống ghi vẽ lên.

Thanh Phi Huy đi qua ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Anh hoàn thiện bản thiết kế phòng thí nghiệm chưa?”.

Lung Nghi nhắm mắt đau đầu: “Vẫn chưa, anh cảm thấy thiếu thiếu gì đó”.

Thanh Phi Hà nhấp một ngụm trà: “Con cứ từ từ suy nghĩ, tháng sau mới thi công nên đừng lo”.

Hai đầu lông này giãn ra, anh ta mỉm cười: “Vâng”.

Lung Nghi đang vẽ thiết kế căn cứ thí nghiệm, hình như bọn họ định xây dựng căn cứ thí nghiệm ngay phía dưới căn biệt thự này.

ĐOÀNG!

Sấm sét đánh ngang cửa sổ khiến ba người giật mình nhìn nhau, mưa bắt đầu nặng hạt. Giông gió kéo đến, tiếng xé gió vù vù đập vào cửa sổ tựa hồ vô số oán linh gào khóc muốn phá cửa xông vào. Ba người không hẹn nhau mà cùng nhau đổ mồ hôi lạnh, không khỏi rợn người mà cùng rùng mình.

Bách đại sư đi được mười hai vòng thì dừng lại ở điểm bắt đầu, ông mở trừng mắt gầm lên một tiếng rồi nhắm mắt liền ngồi bắt chéo chân dưới đất tiếp tục niệm chú.

Ba người ngồi trên sofa bắt đầu thấp thỏm, Lung Nghi cất bản thiết kế đi vì đối mặt với tình cảnh bây giờ không thể tập trung sâu.

Trong lòng Thanh Phi Huy khẽ run lên bần bật nhưng hắn lấy vẻ kiên cường bộc lộ, giấu vùi nỗi sợ.

Thanh Phi Hà ớn lạnh trong người lại rót ly trà ấm uống một ngụm, điều này sẽ giúp ông ta lấy lại bình tĩnh.

ĐOÀNG!

Tia sét sáng rực lóa qua phản chiếu bóng một người đứng ở trước cửa phòng, cùng lúc đó cánh cửa dần khép lại. Nhiệt độ trong căn phòng bỗng giảm xuống trầm trọng.

Thanh Phi Hà, Thanh Phi Hưng và Lung Nghi. Ba người chết lặng, nỗi kinh hoàng đồng loạt dâng lên mà nhìn Thanh Phi Hưng trước cửa phòng.

Một thân tắm trong mưa máu, cả người đỏ lòm phát ra mùi hôi tanh tưởi. Trên tay là cây rìu dính đầy máu thịt, vài miếng da người dính nhầy nhụa trên lưỡi rìu mà lủng lẳng. Dưới ánh lửa hồng, đôi mắt nhuốm nguyên một màu đen ngòm, đồng tử sắc đỏ lạnh tanh mà lườm bọn họ.

Răng nghiến ken két, gằng từng câu từng chữ: “ĐÊM. NAY. TAO. SẼ. CHÔN. SỐNG. HẾT. CÁI. GIA. TỘC. NÀY!!!”.



“Mọe nó chứ!”.

Tạ Anh bị dây xích trói treo lở lửng trên thanh xà ngang rũ người vì mất hết sức lực phá xích. Đang buồn đi vệ sinh đã thế còn rất khó chịu với cái mùi thối như phâ.n chó. Gồng lên, ngọn lửa trong lòng bàn tay lóe lên liền dập tắt, không đủ sức tích tụ để thiêu cháy nơi này.

Cậu than thở lắc lư qua lại liền đυ.ng trúng Lưu Vũ bên cạnh cũng bị trói, hắn nhắm mắt tĩnh tâm bị va phải làm phiền liền mở đôi mắt phượng sắc lạnh trừng cậu.

“Bớt nhoi đi!”.

“Cái gì? Muốn kiếm chuyện hả?”. Tạ Anh nghênh đầu lại lắc người đυ.ng hắn.

Hắn đã mất hết mấy lá bùa phép giờ đối với cậu hắn cũng chỉ là một tên to mồm chả có gì ghê gớm. Nếu hắn dám giở trò gì cậu sẽ cho hắn biết tay.

Nhưng vấn đề chính là…

Làm thế nào để thoát khỏi mấy cọng xích to tổ chảng trói quanh người đây?!

Lưu Vũ im lặng nhắm mắt tiếp tục tĩnh dưỡng.

“Đói bụng quá…”.

Lương Tôn bên cạnh bị treo đến xanh xao mặt mày, như cây khô lâu ngày không được tưới nước mà cằn còi, héo mòn.

Ba người bọn họ bị xích ở đây đã gần bốn ngày, khi tỉnh lại chẳng biết nơi này là nơi nào. Một màng đen kịt chỉ có ánh lửa hồng nhỏ bên trong mấy cái thùng than lách tách cách dưới chân họ bốn mét, miễn cưỡng có thể soi chiếu một chút.

Xung quanh ẩm ướt bốc ra mùi hương khiến người ta muốn ngột mà ngất đi, mấy vũng nước động lại bên dưới là máu tanh đυ.c pha lẫn thứ gì đó đen xì hực lên cái mùi hôi thối không thể tả nổi.

Tạ Anh nhìn ngó xung quanh, cánh cửa to nhất là lối thoát cũng đã bị những đồ vật đổ nát chất chồng chặn lại. Chẳng lẽ bọn họ phải chịu chết ở đây sao?

Nhưng đấy không phải điều đáng lo nhất, đối với cậu Tạ Thành chính là nỗi lo lắng nhất.

Bởi anh đã bị tên quản lý khách sạn họ Tần khốn kiếp kia đem đi mất rồi!

Chẳng biết ông ta sẽ làm gì anh, chẳng biết anh có còn sống không.

Mồ hôi lạnh đổ nhẹ một giọt từ trán rơi xuống đốm lửa trong thùng than xì xèo. Tạ Anh thật sự chịu không nổi liền gào lên, tiếng cậu vang vọng văng vẳng khắp nơi này tựa hồ đây chính là nơi sâu tận trái đất.

“Im lặng đi”. Lưu Vũ bên cạnh nhăn nhó mặt mày, hàng mi dày của hắn khép hờ liếc qua cậu. Trông hắn rất mệt mỏi, cơ thể cường tráng của hắn cũng chỉ là thân thể phàm nhân không thể thoát khỏi cái đói khát đăm ra suy yếu trong người.

Cậu không hợp tính với hắn, định mở miệng đáp trả…

ẦM ẦM ẦM!!!

“Đậu!!!”.

Đột nhiên động đất rung chuyển dữ dội, thanh xà vắt ngang trần nhà trông kiên cố thế mà bị tác động lúc lắc. Bỗng nhiên thanh xà gãy đôi, cả ba người liền rơi xuống dưới.

Phía dưới chính là vũng phâ.n thối kinh tởm!

Cái cây héo Lương Tôn sắp chết đến nơi đột nhiên lấy đâu ra sức lực liền vẫy đạp trong không trung mà la hét âm ĩ: “Á!! Không muốn! Thà chết còn hơn rớt xuống bãi c.ứt!!!”.

Bẹp!

Một cái bóng đen to lớn đạp bãi dịch dưới đất tiến lên vỏn vẹn tóm được ba người.

Động đất cũng dừng, định hình lại phát hiện đây là một con quái vật thân hình tròn béo tím tái loang lổ vết thương bị dòi bọ đυ.c khoét. Từng ngấn mỡ của nó lòng thòng lắc lư theo nhịp thở, tựa hồ như nến tan chảy. Cái đầu của nó bị một cái thùng gỗ lớn chồng vào nên không thể nhìn thấy cái mặt kinh dị của nó. Nếu thấy chắc chắn có người thót tim giật nảy mà chết mất.

“Gì chứ…?”. Tạ Anh cắn lấy bàn tay đang tóm cậu, cự quậy cố thoát khỏi.

Sự kinh hoàng không thể giấu của Lương Tôn, anh ta gồng gân cổ mà la ó khiến người bên cạnh đinh tay nhứt óc: “AAA! Cứu tôi!!! Quỷ muốn ăn thịt tôi!”.

Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!

Là tránh bãi c.ứt trâu đạp phải bãi c. ứt chồn!

Thà rớt xuống bãi dịch phâ.n thúi bên dưới còn hơn vào trong dạ dày con quái vật.

Cảm thấy quái vật không có ý làm hại, Lưu Vũ bình tĩnh nhanh chống quét mắt đảo một vòng dưới này. Liền chú ý ở phía trước lờ mờ có một lối rẽ đã bị mấy đống đổ nát chặn lại chỉ thò ra một lỗ chui.

“A Tôn!”.

Ba người bọn họ: “?!”.

Đồng loạt nhìn về hướng phát ra tiếng gọi, là Lý Tiểu Quyên vẻ mặt lo lắng chạy đến.

“Không đừng đến! Quái vật ăn thịt em đó!”. Lương Tôn sắp phát khóc sợ bạn gái mình bị quái vật ăn thịt.

Cô ta chạy đến, quái vật vậy mà gật đầu với cô ta rồi thả ba người xuống. Nó móc trong miệng nó ra một ít dịch nhầy màu tím ngắt trét lên mấy cọng xích đang trói ba người. Trong phút chốc xích tan chảy như cọng dây thun, ba người dễ dàng tháo ra.

“Viên Viên à, cảm ơn cậu nhá”. Lý Tiểu Quyên vuốt vuốt tay nó.

Con quái vật giống như biết ngại ngùng mà cơ thể màu tím bỗng chuyển sang đỏ chót.

Lưu Vũ quan sát con quái vật rồi lại nhìn Lý Tiểu Quyên, cô ta từ trên xuống đều tươi tắn khỏe khoắn không mang một chút âu lo sợ hãi nào. Có lẽ sau khi bị tách khỏi nhóm, đi cùng lão Bách Hổ có thể an tâm mà sinh tồn.

Hắn hỏi: “Bách Hổ không đi cùng cô à?”.

Lý Tiểu Quyên đáp: “Ông ấy sẽ tới nhanh thôi, khi nãy ở bên ngoài có thứ đáng nghi nên ông ấy đuổi theo rồi kêu tôi và Viên Viên đi cứu ba người”.

“Quyên Quyên!”. Lương Tôn giống như pin yếu vừa sạc đủ liền nhanh chống quên đi cái đói, cây khô biết nở hoa mà nhào đến ôm lấy cô.

Tự dưng bị anh ta tóm cô bực mình liền gõ đầu anh ta: “Ở đây nhiều người đừng có tự nhiên ôm tôi!”.

“A, em không thương anh à? Ở đây anh rất lo lắng cho em đấy! Và nhớ em nữa…”. Anh ta xụ mặt.

Lý Tiểu Quyên thở dài lắc đầu.

Anh ta buông cô ra, đẩy mắt kính nhìn Viên Viên: “Em chinh phục quái vật này ở đâu vậy? Trông nó đáng sợ thế mà lại hiền khô”.

“Là ông Bách đã thuần hóa nó”. Cô đáp.

Lương Tôn kinh ngạc: “Ồ”.

“Mọi người, qua đây xem tôi tìm được thứ gì nè?”. Tạ Anh ở đằng xa nói vọng tới.