Ngoại Truyện 4.1: Hạnh Phúc

Biệt phủ Tạ gia đi sâu vào trong mới thấy rộng lớn cỡ nào, cứ như lâu đài của công tước vậy. Lưu Vũ tuy đã từng đến nhiều biệt phủ khác, hay thậm chí là Lâm gia cũng không bằng biệt phủ của Tạ gia. Có tin đây là nhà cho bốn người ở không?

Nếu chỉ nhìn ở bên ngoài và một khúc nhỏ khi bước vào sảnh thì tưởng rằng chỉ như những biệt thự bình thường khác. Đâu thể nhìn bề mặt của tảng băng trôi mà biết phía trong nó to lớn đến mức nào. Hắn xém nữa choáng váng khi đặt chân vào nơi như vậy rồi, đúng là đại gia từ đời ông tổ Tạ tông đến đời cháu chắt mà.

Có khối tài sản khổng lồ dù Tạ Thành có ăn chơi hết đời cũng không lo đói khổ. Ai mà trở thành vợ của anh hẳn người đó rất có phước. Còn nếu trở thành chồng của anh thì thế nào? Lưu Vũ cười thầm trong bụng vì vớt được bé vợ đỉnh của chóp.

Phát giác ra có tên lưu manh đang nhìn mình chằm chằm, không phải nhìn anh mà nhìn xuống cặp đào kia của anh. Tạ Thành đỏ mặt đứng lại: “Anh nhìn đủ rồi đó”.

Lưu Vũ chớp chớp mắt như mình vô tội: “Em nói gì vậy, nãy giờ anh đang ngắm nhà mình mà”.

Anh quay lại nắm má hắn kéo kéo như miếng cao su: “Đừng có qua mặt được em, cái tên biếи ŧɦái này, muốn làm gì thì về nhà làm!”.

Hai mắt hắn sáng rực: “Thật không? Em nhớ giữ lời hứa đấy nhé”.

Ặc, chết dở, lại cái miệng hại cái thân. Chuẩn bị cho em đào của huyệt hoa bé bỏng bị phang nát bởi tiểu long gân guốc khỏe mạnh của hắn. Tạ Thành thầm khóc tu tu trong lòng.

“Khụ, ừm sao cũng được. Từ bây giờ khi bước vào trong, cấm anh đυ.ng chạm thân mật hay nói bất cứ điều gì nhạy cảm đấy nhé”.

“Vâng vợ yêu, anh biết rồi”.

Anh che mồm hắn: “Không được nói từ này!”.

Đứng trước cánh cửa gỗ trắng dày đặc, Tạ Thành điều chỉnh cảm xúc sao cho tự nhiên. Dù gì cũng là bạn thân hai năm không gặp, anh phải cố gắng bình thường nhất có thể, chẳng có gì phải hồi hộp cả, cứ xem như khách hàng cũng được.

Cửa mở, hai người đang uống trà đồng loạt quay qua. Tạ Thành đầu tiên là bất ngờ, sau đó kinh ngạc trên mặt anh đã vẽ ra một đường sững sốt.

Bạn gái cũ của mình, Hạ Nhu vậy mà lại ở đây, trong lòng cô là một đứa bé gái xinh xắn. Ba người họ ngồi cạnh nhau đúng thật là một gia đình. Chu Nhất nói mua nhà cho vợ thì ra là nói đến Hạ Nhu.

Tạ Thành cố bình tĩnh, bước xuống ngồi đối diện họ như không có chuyện gì xảy ra. Anh cười nói: “Lâu rồi không gặp, các cậu vẫn ổn chứ?”.

“Cũng hai năm rồi, tưởng cậu đã quên bọn tôi luôn rồi chứ”. Chu Nhất không còn lạnh lùng như ngày xưa, cơ mặt anh ta giãn ra rất thân thiện. Có lẽ sau khi trở thành một người chồng, người cha thì anh ta đã đổi tính.

Hạ Nhu nhìn anh gật đầu mỉm cười nhưng không nói gì, thoáng nhìn thấy sắc mặt của cô có chút ửng đỏ lại có chút biến sắc.

Chu Nhất nhìn Lưu Vũ ngồi bên cạnh anh, hình như anh ta biết Lưu Vũ: “Chẳng phải đây là bác sĩ Lưu sao? Thật may mắn khi gặp được anh, xin chào tôi là Chu Nhất, nghe danh anh đã lâu”.

Anh ta đưa tay ra bắt tay với Lưu Vũ, hắn chỉ mỉm cười nói: “Tôi không còn là bác sĩ, cứ gọi tôi là anh Lưu là được rồi”.

Đối phương không bắt tay, Chu Nhất sượng trân thu tay lại. Anh ta giao lưu bắt những chuyện khác nói với Lưu Vũ.

Tạ Thành nhìn đứa trẻ trong lòng Hạ Nhu, nhớ lại ngày hôm đó cô mang cái thai ba tháng đến tìm anh. Khẽ đổ mồ hôi lạnh, tự hỏi liệu đó trẻ đó có phải… Nhưng suy nghĩ đã rút lại khi nhìn qua Chu Nhất.

Đúng rồi, họ là vợ chồng mà, đứa trẻ này đương nhiên là con của Chu Nhất và Hạ Nhu rồi. Có lẽ đứa trẻ năm đó đã bị Hạ Nhu phá đi rồi. Vừa nghĩ đến, lòng anh bỗng nhói lên kỳ lạ.

“Đứa bé… Tên gì thế?”. Anh hỏi Hạ Nhu.

Hạ Nhu khẽ mỉm cười, nói: “Chu Hoa, năm nay hai tuổi”.

Hai tuổi…? Theo anh biết thì họ tổ chức đám cưới vào mùa xuân năm ngoái, đứa trẻ khi đó chẳng phải đã một tuổi rồi sao? Nếu vậy thì đứa trẻ này… Là con gái của anh sao?! Chuyện này… Sao có thể chứ?! Chu Nhất sẽ lấy một người phụ nữ đã có con với người đàn ông khác làm vợ sao?! Danh dự của anh ta và nhà anh ta chẳng phải sẽ mất hết?!

Nhưng mà, chẳng phải Chu gia ngày càng phát triển đó sao? Hai năm nữa Chu Nhất sẽ chính thức trở thành người thừa kế, chẳng có bất kỳ tổn thất nào đến với anh ta.

Mà, cũng có thể đứa trẻ này là con gái ruột của anh ta và đứa trẻ năm đó đã bị bỏ rơi rồi. Cái này… Anh cảm thấy tội lỗi nên mới đùn đẩy trách nhiệm sao?

“Anh Thành, dạo này… Anh sống tốt chứ?”.

Tạ Thành giật mình hoàn hồn, anh gượng cười: “Anh ổn và… Anh xin lỗi vì không thể đến tham dự đám cưới của hai người”.

Hạ Nhu mấp máy môi, cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh: “Không sao đâu ạ, vì thời gian đó anh nằm viện mà”.

Lưu Vũ khó chịu khi Tạ Thành căng thẳng đến run rẩy với tư cách là bạn trai cũ của người phụ nữ tên Hạ Nhu kia. Hắn nắm lấy tay anh, dừng câu chuyện của Chu Nhất lắm lời với mình: “Chẳng phải anh Chu đến đây để tư vấn mua nhà sao? Chúng ta vào vấn đề chính thôi”.

Tạ Thành bình tĩnh, nhìn qua người đàn ông hiểu ý mình mà cười nhẹ. Anh cho phó thư ký đem ipad vào mở những mẫu nhà cho hai vợ chồng họ chọn. Phó thư ký giải thích cận kẽ về cấu trúc, vật liệu, cũng như phong thủy mỗi nơi cho hai người. Công việc tư vấn để phó thư ký làm, còn mình ngồi nghe và đưa ra nhận xét, sau khi khách hàng ưng được mẫu nhà rồi cho người dẫn họ đi xem nhà, sau đó anh ký hợp đồng với khách hàng.

Tạ Thành uống trà đợi bọn họ chọn, bỗng có một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy ngón tay anh. Tạ Thành đặt tách trà xuống mới thấy đó là Chu Hoa. Đôi mắt tròn xoe long lanh, môi nhỏ, má bánh bao. Một em bé dễ thương làm tan chảy trái tim đang nhức nhói căng thẳng nãy giờ của anh. Không nhịn nổi liền bế nó lên ôm vào lòng.

“Quen chú không hử?”.

Chu Hoa cười tủm tỉm: “Chú, là thỏ sao?”.

Tạ Thành: “Thỏ? Chú giống thỏ à?”.

Lưu Vũ bên cạnh cũng bị cục bông nhỏ này làm tan chảy, hắn nhẹ nhàng nựng má nó. Sau đó thì thầm bên tai Tạ Thành: “Tự nhiên anh muốn có con quá, em có thể sinh cho anh một đứa được không?”.

Tạ Thành đỏ mặt đẩy mặt hắn ra: “Khi nãy bên ngoài đã nói sao không nghe hả?”.

“Anh nói nhỏ mà chứ có nói lớn đâu”.

Chu Hoa bỗng nắm lấy chùm tóc xoăn của hắn, cục bông nhỏ vô cùng thích thú. Tạ Thành cười khe khẽ: “Vừa lòng em lắm, he he”.

Hạ Nhu nãy giờ tập trung coi nhà và nghe phó thư ký nói quên mất mình đang chăm con, nhìn lại không thấy em bé Chu Hoa đâu thì hoảng hốt. Nhìn qua bên kia thấy con gái mình đang chơi rất vui vẻ với hai chú, cô thở phào.

“Hoa Đào à, qua đây với mẹ nào”.

Chu Hoa bĩu môi dụi đầu vào ngực Tạ Thành mà lắc lắc: “Hong chịu, thích chú hơn”.

Hạ Nhu vẫn còn vụng về trong việc chăm con nên kha bối rối không biết làm gì khi em bé không nghe lời. Tạ Thành thấy vậy bế cục bông nhỏ này đến: “Về với mẹ cháu đi nào”.

Chu Hoa níu áo anh: “Hong muốn, thích chú hơn”.

“Chưa bao giờ thấy con bé thích bám người khác đến vậy đó”. Chu Nhất nhìn qua dở khóc dở cười. Sau đó anh ta đột ngột nghiêm mặt: “Hoa Đào”.

Chỉ mới hé cái tên mà Chu Hoa đã sợ xanh mặt, không dám không nghe lời, cô bé buông tay trở về trong lòng mẹ. Đôi mắt long lanh đầy tiếc nuối nhìn Tạ Thành. Anh cười cười quay về chỗ ngồi, Chu Nhất nói: “Có vẻ con bé rất thích cậu đấy, làm tớ ghen tỵ quá đi mất, mỗi lần đến gần con bé đều sợ hãi trốn đi thôi”.

Tạ Thành chỉ cười nhạt chứ biết nói gì giờ.

Nhận ra ánh mắt Tạ Thành có gì đó buồn bã mỗi khi nhìn Chu Hoa, trong lòng Hạ Nhu thấy rất áy náy. Cô muốn nói sự thật với anh, nhưng cô không có dũng khí để hẹn anh để nói chuyện riêng. Hôm nay đến đây cùng Chu Nhất cũng đã quá sức.

Chọn nhà ưng ý, vài ngày nữa Tạ Thành sẽ dẫn vợ chồng anh ta đi xem nhà, sau đó ký hợp đồng.

Chu Nhất rất vui vẻ, anh ta chợt hỏi: “Tạ Thành này, bao giờ cậu kết hôn vậy?”.

Trong giây phút ngắn ngủi Tạ Thành ngẩn ra vì câu hỏi đường ngột của anh ta, anh đỏ mặt lén nhìn qua Lưu Vũ: “Tớ… Cũng không biết nữa”.

“Mọi người ở tuổi cậu đều đã có hai đứa bế bồng trở lên hết rồi đấy, cậu mà chậm chạp là sẽ ế suốt đời đó”.

“Khụ, thật ra tớ chưa có ý định kết hôn”.

Chu Nhất bỗng nhếch mép, có phần giễu cợt: “Ưm… Hay là cậu vẫn chưa quên được tình cũ? Mà, tớ cũng thật xin lỗi vì lỡ phải lòng bạn gái khi đó của cậu”. Anh ta ôm vai Hạ Nhu: “Không giấu gì cậu, thật ra từ thời học cấp ba thì tớ đã yêu đơn phương tiểu Nhu rồi. Khi nhận ra em ấy thích cậu thì tớ đã buồn biết bao. Là bạn bè đến tận bây giờ tớ mới nói, cậu không biết tớ đã đố kỵ với cậu đến nhường nào đâu”.

Lưu Vũ lén nhìn qua Tạ Thành, thấy hai tay anh siết chặt đến run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dọc gáy nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh để nghe cái người gọi là bạn thân kia móc chuyện đâm vào tim.

Chu Nhất cứ nói: “Tớ biết cậu rất buồn khi phải nói ra điều này”.

Ngoài mặt Tạ Thành giả vờ cười như không bận tâm, nhưng trong lòng đang không ngừng tìm cách chạy trốn: “Cậu cứ nói đi, tớ không sao đâu”.

“Cũng phải, chúng ta là bạn bè mà. Vậy nên tớ muốn nói chuyện về chuyến du lịch đáng nhớ năm đó của chúng ta, tớ cũng nên thú thật thôi. Hôm đó tớ và tiểu Nhu đã trải qua một đêm mặn nồng lãng mạng và Chu Hoa hiện tại là con của bọn tớ. Có vẻ mấy tháng sau đó cô ấy đã đến tìm cậu để nói chuyện về đứa bé nhưng cậu đã chối bỏ nhỉ? Cũng đúng, vì đó đâu phải con của cậu đâu”.

Hạ Nhu sắp nghe không nổi nữa rồi, cô lên tiếng: “Anh à, đừng nói nữa, con chúng ta còn nhỏ đấy, anh định để con bé nghe chuyện này à? Với lại…”. Cô nhìn qua Lưu Vũ: “Còn có người ngoài ở đây nữa, anh định đem chuyện xấu hổ này rêu rao sao?”.

Chu Nhất dỗ vợ: “Tiểu Nhu à, anh xin lỗi, đừng giận nha, đừng giận mà”.

Lưu Vũ cười lạnh: “Cô nói tôi là người ngoài sao?”.

Hạ Nhu khó hiểu nhìn hắn: “Ý anh là gì…?”.

Lưu Vũ kéo Tạ Thành lại hôn môi anh công khai trước sự chứng kiến của cặp đôi phản bội kia. Hạ Nhu sững sốt đến cứng người, Chu Nhất há hốc mồm vội che mắt cô công chúa bánh bao nhỏ của mình.

Tạ Thành không thể lường trước được hành động này của hắn, nhưng lúc này anh lại không muốn đẩy hắn ra chút nào. Cảm thấy trong lòng rất hả hê, xem như đây là sự trả đũa cho tên bạn thân dám cướp bạn gái mình và cô bạn gái cũ phản bội mình. Thật là sảng khoái, nhìn bọn họ mắt chữ o mồm chữ a thì không khỏi cười khoái chí trong bụng.

Tách môi ra, Lưu Vũ lên mặt nói: “Tôi là người yêu của Tạ Thành, là một phần gia đình của em ấy. Tôi thấy các người nãy giờ bắt nạt em ấy hơi nhiều nhỉ? Thấy em yêu của tôi hiền lành dễ dãi thì các người muốn nói gì thì nói hả?”.

Chu Nhất không tin những gì vừa xảy ra: “Tạ Thành, chuyện này là sao…? Cậu, cậu và anh Lưu, cái này… Cậu là gay sao?!”.

Tạ Thành nói: “Khụ, như các cậu thấy đấy hiện giờ tôi và anh Vũ đang hẹn hò, chúng tôi dự định sẽ come out và công khai mối quan hệ”. Anh nhìn qua Hạ Nhu mà mỉm cười: “Vậy nên tôi sẽ không để bụng chuyện hai người đã phản bội tôi đâu, bởi vì bây giờ tôi cũng rất hạnh phúc ở bên người tôi yêu rồi”.

Anh đan tay Lưu Vũ, nâng lên hôn nhẹ tay hắn: “Và cũng cảm ơn hai người đã cho tôi một bài học sâu sắc thế nào là tình yêu”.

Hạ Nhu đỏ mặt đến lúng túng, cô bế Chu Hoa vội đứng lên: “Vậy, vậy xin phép anh Thành và anh Lưu chúng tôi đi trước ạ, cảm ơn vì đã tư vấn chọn nhà cho chúng tôi”.

Rồi cô xách chồng con bỏ đi trong xấu hổ, cơn gió vô hình của sự quê quá quê thổi đến. Chỉ còn Lưu Vũ và Tạ Thành trong phòng, hai người không nhịn được mà cười lớn.

“Há há, em thấy nét mặt của Hạ Nhu sao không?”. Hắn diễn tả lại một cách buồn cười, chọc cười Tạ Thành không thôi.

“Hả dạ quá, cảm ơn anh nha lần này nha. Vừa lòng em lắm”. Anh hôn má hắn như phần thưởng đã giúp anh dằn mặt hai người kia.

Lưu Vũ đặt anh ngồi trên đùi mình, cắn lấy môi anh dần hôn sâu.