Chương 11: Bến Xe Buýt

Ra khỏi học viện, cả hai đi đến trước cửa hàng tiện lợi, xung quanh tối om nhưng chỉ duy nhất nơi này mở đèn sáng. Tạ Thành ngồi xổm bên cửa vuốt đầu Husky, hỏi: "Chú cún này ở đâu ra vậy tiểu Anh?".

Uống nước, cậu nói: "Em tìm thấy ở sân sau căn tin, nó tìm thấy anh rồi kéo em đến đấy".

"Ờ vậy đó sao". Anh mở ba lô ra lấy vài cây xúc xích đút cho Husky ăn, chú chó ngoan ngoan vẫy đuôi ăn ngon lành.

Mỉm cười nhìn chú chó, anh nói: "Tiểu Anh à em vào cửa hàng tiện lợi kiếm thêm thức ăn và dụng cụ y tế đi, chúng ta có thêm thành viên rồi nên đồ ăn mang theo không đủ đâu".

"Vâng". Bỏ lon nước vừa uống hết vào thùng rác, cậu bước vào trong.

Điệu bộ chú cún đang ăn đáng iu quá, anh kìm không được liền xoa nựng đủ kiểu xong ánh mắt vô tình nhìn vào vòng cổ dạng xích màu bạc của chú chó, nghiêng đầu: "Chủ của chú mày biến mất rồi bỏ lại chú mày sao? Không sao đi theo bọn tao, bọn tao sẽ chăm sóc chú mày thật tốt hé".

Husky vẫy đuôi vui vẻ sủa lên: "Gâu gâu".

Trên vòng cổ của Husky có bảng tên nhỏ bằng bạc, anh liền xem thử: "Vương?".

Tạ Thành vuốt đầu Husky: "Chú mày tên Vương sao? Vương Cẩu? Haha! Thế từ bây giờ tao sẽ gọi mày là tiểu Vương hé?".

Thông qua cửa kính trong cửa hàng, con ngươi màu đỏ của Tạ Anh sáng lên đăm đăm vào người tiểu Vương. Chẳng hiểu sao nhìn Tạ Thành vui vẻ xoa đầu cưng nựng tiểu Vương mà lòng cậu có chút ghen tị. Cậu bóp chặt bịch xúc xích trong tay khiến những cây xúc xích bị xì thịt ra.

Thật không ngờ cậu lại đi ghen tị với một con chó!

Đang gãi bụng tiểu Vương bỗng nhiên anh nhìn mắt sang thấy đôi chân Tạ Anh, ngẩng mặt nhìn lên. Cậu đưa mấy món đồ cho anh: "Nè!".

Biểu cảm của cậu lúc này trông rất buồn cười, cậu phồng má quay mặt sang chỗ khác đưa đồ cho anh mà không thèm nhìn mặt anh. Tạ Thành nhận lấy mà chả hiểu cậu nhóc này lại bị như vậy nên mặc kệ. Cho rằng cậu lại lên cơn dở chứng gì đó rồi nên để một lúc là sẽ bình thường lại. Tạ Anh thấy anh không quan tâm mình mà chỉ lo nựng tiểu Vương liền kéo anh đứng lên cho anh ngã vào lòng cậu.

"Úi! Bị điên à!".

Cậu bắt đầu làm nũng: "Em đói bụng!".

Thở dài, anh xoa đầu cậu rồi lấy bánh sandwich đóng gói trong ba lô ra đưa cho cậu, nhẹ nhàng nói: "Đây, em ăn đi".

Đấy là cách anh đối xử với một người bị tâm lý, anh cho rằng cậu nhóc lại lên cơn nên chỉ cần dịu dàng với cậu là coi như giúp cậu.

Tạ Anh lắc đầu: "Không, anh đút em đi".

Gân xanh bên thái dương hơi giật, anh kiềm chế đành chấp nhận xé bọc ra đút cậu ăn. Cậu há miệng cắn một miếng sau đó quay mặt qua nhếch mép với tiểu Vương. Tiểu Vương nghiêng đầu vẫy vẫy đuôi với vẻ mặt đáng yêu không hiểu gì. Tạ Thành vả đầu cậu: "Ăn lẹ đi rồi đi nè!".

Tạ Anh nhìn anh với vẻ mặt đáng thương vô số tội, anh thở dài bó tay.

.

"À, tên nó là tiểu Vương à". Tạ Anh đi phía trước.

"Ờ, từ giờ tiểu Vương sẽ là thành viên của chúng ta nên phải chăm sóc nó tốt nha". Tạ Thành đi phía sau cùng tiểu Vương.



Tiểu Vương: "Ẳng".

Tạ Anh: ".......".

Cả ba đi đến gần bến xe buýt, tiểu Vương bỗng nhiên chạy lên phía trước sủa vào bảng dán quảng cáo.

Anh và cậu: "Hử?".

Dưới ánh đèn nhấp nhem lờ mờ ở bến xe, nhìn thấy trên bảng dán quảng cáo có dán một tờ giấy màu đen. Trên tờ giấy ghi là: "Lời nguyền đã giáng xuống những "chú cừu" muốn thoát khỏi sự ác nghiệt trần gian".

Nét chữ màu đỏ thẫm như máu loáng bóng được viết ngay ngắn thẳng hàng ngay lối như được in ra từ một hệ thống nào đó. Tạ Thành nhíu mày đọc mà ngơ ngác chẳng hiểu vấn đề gì cả, tưởng đây là lời thoại quảng cáo cho một bộ phim sắp ra mắt nào đó.

Tạ Anh thì chẳng quan tâm liền ngồi xuống ghế dài lấy điện thoại ra bấm, lên tiếng: "Đã mười giờ tối rồi".

Ngó nghiêng ngó phải tờ giấy, anh nói: "Ờm, mà em lại đây xem".

Tạ Anh: "Hử?".

Cậu tắt điện thoại đứng lên đi lại bảng quảng cáo, Tạ Thành liền cầm tay cậu lấy một ngón tay thọt vào chữ trên tờ giấy.

Tạ Anh: "..?".

"Em có cảm thấy gì không?".

Cậu khó hiểu nhìn anh: "Bình thường mà có gì đâu anh".

"Quái lạ!". Anh thốt lên trong sự kinh ngạc. Bởi vì khi nãy anh đưa ngón tay lên chạm vào mặt chữ bởi thấy loáng bóng đẹp đẽ. Ai ngờ vừa đưa vào thì ngón tay liền lún vào trong, anh giật mình rút ra thì kéo theo dòng máu tuôn xuống. Chảy ròng ròng trên giấy nhỏ thành vũng xuống dưới đất.

"Đấy! Nhìn đi...". Anh chỉ tay xuống vũng máu dưới đất, chớp mắt chẳng còn thấy giọt máu nào, mặt đường khô ran.

"Ủa?!". Tạ Thành dụi mắt, ngồi xổm xuống đưa mặt sát mặt đường quan sát, tay mò mẫm mặt đường. Không cách nào mà máu khô ngay trong tích tắc được! Hoàn toàn không thấy dấu hiệu vũng máu từng tồn tại.

Nghe anh nói thế cậu liền quay qua quan sát tờ giấy, mặt giấy, từng dòng chữ, liền đặt bàn tay lên mặt giấy rồi nhắm mắt lại.

"Phực!".

Đột nhiên tờ giấy cháy lên ánh lửa, Tạ Thành kinh ngạc đứng lên kéo Tạ Anh lùi ra xa: "Cái quái gì vậy?!".

Ngọn lửa dần dịu xuống thoáng chốc tan biến, tờ giấy vẫn còn nguyên vẹn hoàn toàn không có dấu vết cháy rách nát, mới tinh.

"Bíp bíp bíp!!!".

"Gâu gâu gâu!".



Ánh đèn xe buýt chiếu thẳng vào cả ba làm chói mắt, tiểu Vương sủa vào chiếc xe um tỏi lên. Cánh cửa đột ngột mở, làn khói trắng thoát ra, tiểu Vương liền nhảy ra sau chân Tạ Thành mà sủa liên hồi.

Tạ Thành và Tạ Anh đưa mắt nhìn nhau: "......".

"Móa! Im coi sủa quài!". Giọng nói chanh chua của một cô gái vọng ra từ trong xe buýt, tiểu Vương im re.

Tạ Thành đưa mắt ra hiệu cho Tạ Anh, cậu hiểu ý gật đầu sau đó cả ba bước lên xe.

Vừa vào cơn gió lạnh tanh tạt thẳng mặt khiến cả ba không hẹn mà cùng rùng mình. Đèn trong xe lờ mờ cùng hàng ghế thưa thớt người ngồi tạo ra không khí u ám đáng sợ. Trong xe có bốn người thêm ba người anh, cậu và tiểu Vương thành bảy. Có hai cô gái ngồi cạnh nhau dãy bên phải, một thanh niên ngồi ghế sau hai cô gái và một ông già ngồi gần cuối dãy bên trái. Bọn họ người thì mang dáng vẻ hoang mang, lo sợ, người thì ung dung bình tĩnh.

Dường như là những người không biến mất.

Cô gái giọng chanh chua lại lên tiếng: "Đã lên rồi thì ngồi vào chỗ nhanh đi, để còn đến những trạm khác nữa!".

Tạ Thành và Tạ Anh vẫn đứng đơ người ra bởi vì cả hai cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cảm giác cả cơ thể nhẹ bẫng lên không thấy mỏi vai, cùng lúc đó cả hai đồng thời đưa tay ra phía sau lưng định lấy ba lô thì lại vớ tay trượt vào không khí.

Ba lô đã biến mất!

Tạ Thành liền đặt tay lên đầu, hoảng hốt: "Nón mũ hiểm cũng biến mất!".

Anh giơ tay lên lại phát hiện cây sắt vẫn còn trong tay, con dao lưỡi dài thì vẫn nằm im trong vải đen và được mang bên hông anh.

"Chỉ có vũ khí là không biến mất". Tạ Anh đặt tay lên vai anh nói tiếp: "Ngồi vào ghế đi rồi tính tiếp anh".

Cả ba ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tiểu Vương leo lên ngồi cạnh cửa sổ sau đó nằm xuống đùi Tạ Thành, Tạ Anh ngồi xuống bên cạnh anh.

Thấy không có người lên xe nữa cánh cửa liền tự động đóng lại rồi xe bắt đầu chạy.

Đột nhiên Tạ Anh có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm, lia mắt lên thì phát hiện ông già ngồi ở hàng ghế phía trước đang ló đầu ra nhìn cậu với ánh mắt đáng sợ. Cậu cau mày liếc ông ta, nét mặt ông già không thay đổi, ông ta không nói gì liền ngồi xuống.

"Mọi người ơi, mọi người kiểm tra trên người xem có mảnh giấy này không? Nếu không có mời xuống xe ngay ạ". Cậu thanh niên đẩy mắt kính lên đứng dậy ra giữa xe đưa một mảnh giấy nhỏ hình chữ nhật màu đen lên.

Cô gái giọng chanh chua lên tiếng: "Tên điên này ngồi xuống nhanh, miếng giấy đó là trò đùa thôi chứ làm quái có cái gì!".

Thanh niên cãi lại có vẻ như cả hai không hợp cho lắm: "Lý Tiểu Quyên! Em có thôi cái bản tính đó được không? Bây giờ chúng ta đều bị dính lời nguyền và mảnh giấy này liên quan đến tính mạng chúng ta! Nếu một người trên xe không có thì cả đám sẽ chết theo!".

Cô gái chanh chua tên Lý Tiểu Quyên đứng lên nắm cổ áo anh ta, tức giận: "Này Lương Tôn! Chúng ta chia tay đi! Bây giờ anh cút xuống xe ngay cho tôi! Nói chuyện tào lao gì đâu không!".

Thanh niên Lương Tôn đẩy Lý Tiểu Quyên ra sau đó chỉ tay xuống chỗ ông già: "Con nhỏ này hở tí chia tay! Cái này chẳng phải là cái lão già đằng kia nói sao?!".

Lý Tiểu Quyên: "Thế anh cũng tin ông ta được à?!".

Không khí im re lạnh lẽo trong xe chẳng mấy chốc lại um xùm nhoi lên nhức hết cả đầu.

Ghen tị với một con chó :))