Chương 33: Điểm tâm ngọt

Đây vẫn chưa phải là kết thúc.

Thẩm Cảnh Hoà vừa rời đi, Thẩm Cảnh Tu liền nghe điện thoại rồi đi vào phòng làm việc.

Ngay sau đó, Tô Dạng lại nhận được một cuộc điện thoại, bảo bà phải đến phòng làm việc xử lý tình huống khẩn cấp.

Bên ngoài trời đã tối, Thẩm Viễn không yên tâm để Tô Dạng một mình ra ngoài, dứt khoát làm tài xế cho bà.

Cuối cùng chỉ còn lại Ôn Nhan và Thẩm Chỉ Nhu ngồi đối diện nhau.

Ôn Nhan chủ động bưng một miếng tráng miệng nhỏ đưa cho Thẩm Chỉ Nhu: "Cô có muốn thử món này không? Là kiểu gần đây rất hot trên mạng, mùi vị cũng khá ngon."

Thẩm Chỉ Nhu nhìn sâu vào Ôn Nhan, nhẹ nhếch khóe môi: “Cảm ơn, nhưng gần đây tôi đang cố gắng duy trì cân nặng, tôi sẽ không ăn món nhiều calo này nữa. Không phải cô muốn lăn lộn trong giới giải trí sao, tốt nhất là nên quản lý dáng người cho thật tốt."

Nói xong, Thẩm Chỉ Nhu liền đứng dậy rời đi.

Ôn Nhan nhìn theo bóng lưng của cô ta, trong lòng biết lời này của Thẩm Chỉ Nhu không có ý xấu, nghe như một lời nhắc nhở ân cần.

Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt cô ta vừa rồi nhìn cô khiến Ôn Nhan cảm thấy không được tốt lắm.

Sau khi Thẩm Chỉ Nhu cũng rời đi rồi, đại sảnh rộng lớn lập tức trở nên trống rỗng.

Nhìn món điểm tâm ngọt đầy màu sắc trước mặt, Ôn Nhan cảm thấy thật tiếc nuối.

Đặc biệt những món điểm tâm này không hề rẻ, một miếng nhỏ cũng phải có giá ba con số.

Một thứ vừa đắt tiền vừa ngon như vậy mà kết cục lại chẳng có ai động vào.

Thật là quá quá quá lãng phí rồi.

Tuân thủ nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, Ôn Nhan cầm một miếng nhanh chóng chạy lên tầng hai.

Cách nửa tháng, cô lại một lần nữa đứng trước cửa phòng Thẩm Cảnh Tu.

Lần trước thời điểm vừa mới xuyên sách, cô đang cầm một ly nước cam pha thuốc, chuẩn bị làm mê muội Thẩm Cảnh Tu.

Nhưng lần này, cô chỉ đơn giản đến để cho anh ăn thôi.

Khác với lần trước, lần này cửa phòng Thẩm Cảnh Tu hé mở không đóng chặt.

Từ góc độ Ôn Nhan đứng, có thể thấy rõ từng động tác của anh.

Chỉ thấy anh một bên nói chuyện điện thoại một bên lục lọi thứ gì đó trong ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ.

Các chuyển động giản dị nhưng bắt mắt.

[Oà, dáng vẻ anh cả một tay cầm điện thoại nói chuyện cũng đẹp mắt quá đi. Làm sao anh ấy có thể làm được như vậy nhỉ? Nếu anh ấy cũng bước chân vào làng giải trí, có lẽ chỉ cần khuôn mặt cũng sẽ trở thành đỉnh lưu]

Thẩm Cảnh Tu đang tìm tài liệu đột nhiên dừng lại.

Anh thậm chí còn không nghe rõ người ở đầu bên kia điện thoại nói gì.

[Aizz làm sao mà có người thậm chí dừng lại một lúc thôi cũng trông giống như cái bóng đông cứng trong một tạp chí minh họa.... Chắc hẳn có rất nhiều nhân viên trong công ty phải lòng anh, thậm chí có thể có cả nam nữ.]

Thẩm Cảnh Tu: .........Cả ngày trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ nội tâm của cô đối với mỗi người đều như vậy, kể cả với Thẩm Cảnh Hoà?

Tìm được văn kiện mình muốn, Thẩm Cảnh Tu cúp điện thoại.

Vừa quay người lại, Ôn Nhan liền gõ cửa phòng anh.

“Hi anh, anh vẫn phải làm thêm giờ à?”

“Ừm, vẫn còn một số việc cần phải giải quyết.”

"Em tới mang cho anh món tráng miệng. Em đặc biệt yêu cầu ít đường hơn, vừa đúng lúc anh tăng ca có thể ăn vặt."

Thẩm Cảnh Tu vốn muốn từ chối, nhưng anh lại nghĩ cô đã kiên nhẫn đứng ngoài cửa lâu như vậy, im lặng chờ anh gọi điện xong, nếu như tiếng lòng cô không tính là nói chuyện.

Cuối cùng anh cũng gật đầu: "Được, cảm ơn em."