Chương 24: Mua đồ ăn

Khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Cảnh Hoà vẫn như cũ không có chút huyết sắc nào, một sợi tóc đen rơi ở giữa trán, cảm giác làm cho cả người anh ta tăng thêm vài phần mỏng manh.

Mặc dù Ôn Nhan chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, nhưng một mặt ngắn ngủi này vẫn khắc sâu vào trong lòng cô.

Một chữ đẹp trai, hai chữ đẹp mắt, ba chữ rất thảm, bốn chữ nhìn thấy mà thương.

Haiz... Ôn Nhan lặng lẽ thở dài, liếc nhìn chấm đỏ nhỏ trên bảng hướng càng ngày càng gần, cuối cùng vẫn mở miệng trước.

"Trong nhà anh có nguyên liệu nấu ăn gì không?”

Nói xong trong lòng cô thầm tố cáo bản thân [Được rồi, Thẩm Cảnh Hoà, tôi thừa nhận mình là heo]

Nghe được tiếng lòng này, Thẩm Cảnh Hoà hơi mở tròn mắt, anh ta cảm thấy có chút kinh ngạc, cảm thấy lời nói của Ôn Nhan thật khó giải thích.

Chỉ là rất nhanh anh ta liền phản ứng lại.

Bởi vì lúc trước Ôn Nhan đã nói, nếu nói chuyện với anh ta trước thì chính là heo, cho nên bây giờ mới có câu này.

Cô thật đúng là…

Thẩm Cảnh Hòa vô thức khẽ nhếch lên khóe môi, lắc đầu đáp: "Không có."

"Không có? Được rồi, đoán được mà, vậy gần nhà anh chắc hẳn là có siêu thị chứ?"

"Có."

"Được, vậy anh nhìn một chút, lúc sắp đến siêu thị anh nói với tôi một tiếng, tôi đi xuống mua chút nguyên liệu nấu ăn."

"Ừ, phía trước rẽ phải, đằng kia có chỗ đậu xe. Sau đó cô..."

Nói được một nửa, Thẩm Cảnh Hòa đột nhiên ngậm miệng lại.

Anh ta không hiểu chính mình bị làm sao vậy. Anh ta với người phụ nữ này có quan hệ rất tốt ư? Vì sao cô hỏi cái gì mình liền đáp cái đó.

Cô nói muốn đi mua nguyên liệu nấu ăn rõ ràng là muốn chuẩn bị cho mình.

Hừ, quan hệ giữa anh ta và cô còn chưa thân mật như vậy chứ?

Đúng là gặp quỷ.

Anh ta dứt khoát tựa lưng vào ghế ngồi quay đầu đi, không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, nhưng cũng không có ý định ngăn cản Ôn Nhan.

Ôn Nhan đang bận nhìn ra ngoài cửa sổ tìm siêu thị, đối với việc Thẩm Cảnh Hòa bỗng nhiên im lặng hoàn toàn không để ở trong lòng.

Chỉ chốc lát sau cô liền tìm một vị trí đỗ xe xong.

"Anh cứ ở trong xe chờ tôi đi, tôi sẽ trở lại nhanh. Giờ này làm những thứ khác cũng không kịp rồi, anh ăn mì không?"

Thẩm Cảnh Hòa cầm mũ bóng chày đội lên mặt, buồn bực nói: "Không ăn."

“Vậy anh muốn ăn cái gì, cơm sao?”

“Cũng không ăn.”

Ôn Nhan nhíu mày, trong lòng nảy sinh nghi vấn: "... Cơm cũng không ăn, mì cũng không ăn, vậy bình thường anh ăn cái gì? Hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt thiền định tu tiên?"

“...” Thẩm Cảnh Hòa nhịn không được trợn trắng mắt, "Tôi chỉ là không muốn ăn bữa này mà thôi."

Ôn Nhan càng không nói nên lời: "Nhưng anh vừa bị hạ đường huyết. Nếu anh cứ muốn như vậy, vậy thì tôi trực tiếp lái xe đưa anh đi bệnh viện."

“Không cần, cô không cần phải làm như vậy. Trả chìa khóa xe cho tôi, tôi tự lái xe về.”

Thẩm Cảnh Hòa nói xong, mở cửa xe phía sau.

Ôn Nhan liếc anh ta một cái, "Phanh" một tiếng liền đóng cửa xe lại.

[Anh ta sẽ không cho rằng mình làm như vậy là ngầu chứ? Một người không có trách nhiệm với sức khỏe và tính mạng của mình còn trông cậy vào người khác có trách nhiệm với tính mạng của mình sao?]

Thẩm Cảnh Hòa: “....” Cô còn tức giận sao?

Ôn Nhan thật sự không thể nào vui vẻ khi lòng tốt lại bị người ta coi là lòng lang dạ thú.

"Anh cho rằng tôi vội vàng muốn bám vào anh sao? Nếu anh bất tỉnh nhân sự, để cho mẹ biết lúc ấy tôi ở ngay bên cạnh anh lại mặc kệ không hỏi, vậy mẹ sẽ thất vọng đau khổ cỡ nào. Thành thật ở lại đây, chỗ nào cũng đừng đi, đến lúc đó làm cho anh cái gì anh phải ăn cái đó, đừng có kén cá chọn canh."

Ôn Nhan mắng một trận, cầm điện thoại di động đi vào siêu thị, cũng không quay đầu lại.