Chương 17: Thẩm Cảnh Hoà

Hai cô gái là bạn của cô gái đang đợi bên cạnh Ôn Nhan nên cùng nhau trò chuyện.

“Thế nào rồi Tĩnh Tĩnh, cậu được chọn không?”

“Không được, mình đang đọc lời kịch thì bị mời xuống rồi.”

“Vậy mà cậu còn vui vẻ?”

“Ừ, bởi vì mình gặp Thẩm Cảnh Hoà! Là Thẩm Cảnh Hoà đấy! Nếu không phải anh ấy đang làm giám khảo, tớ rất muốn lên xin chữ ký anh ấy. Anh ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn trên TV gấp trăm lần!”

“Thẩm Cảnh Hoà? Cậu có nhìn nhầm không? Sao anh ta lại làm giám khảo ở đây?”

Đây cũng là vấn đề Ôn Nhan muốn hỏi.

Thẩm Cảnh Hoà, nhị thiếu gia Thẩm gia, sở dĩ trong nguyên tác nhắc đến Thẩm gia là bởi vì Thẩm Cảnh Hoà, đỉnh lưu đang nổi trong giới giải trí cùng với nữ chính nguyên tác có vướng mắc tình cảm với nhau.

Nhưng tại sao anh ta lại đến làm giám khảo của đoàn phim《Thất Thanh》? Chẳng lẽ anh ta là nam chính? Trong ấn tượng của Ôn Nhan, khi nữ chính ngyên tác đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, người đoạt giải Nam Chính xuất sắc nhất cùng sân khấu với cô không phải Thẩm Cảnh Hoà.

Ôn Nhan không nhớ được là ai, nhưng chắc chắn không phải là anh.

Chẳng lẽ việc cô xuyên sách đã làm thay đổi cốt truyện?

Còn đang nghi hoặc thì đột nhiên có người gọi tên cô và tên của bảy cô gái khác.

Ôn Nhan không lãng phí thời gian, lập tức xếp hàng cùng mấy cô gái khác vào phòng.

Căn phòng rất trống trải, ngoài bốn chiếc bàn và ghế dựa vào tường cho bốn người, chỉ còn lại một chiếc máy ảnh.

Ôn Nhan liếc nhìn xung quanh một cái, liếc mắt liền phát hiện một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ghế đầu tiên bên phải.

Vì bàn ghế tại hiện trường quá chật chội nên đôi chân dài không chỗ tựa của anh vô cùng bắt mắt.

Anh ta đội một chiếc mũ bóng chày màu đen, mặc dù cúi đầu không nhìn rõ mặt nhưng Ôn Nhan vừa nhìn đã nhận ra anh ta là Thẩm Cảnh Hoà.

Tin tốt là người đẹp trai bắt mắt như vậy, sau khi gia nhập đoàn phim được gặp mỗi ngày sẽ rất vui mắt.

Nhưng còn tin xấu, Ôn Nhan phát hiện trong trí nhớ của nguyên thân, vào cái đêm cô xuyên tới đây, tại tiệc sinh nhật của Tô Dạng có sự xuất hiện của người này.

Tệ hơn chính là đoạn ký ức kia diễn ra không vui vẻ gì!

Tối đó cả hai người nói chuyện riêng với nhau..

“Ôn Nhan, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là thu hồi lại tâm tư của mình đi, đừng có tranh giành những thứ không thuộc về mình mà chọc cho mẹ tôi tức giận.”

“Mẹ anh? Đó cũng là mẹ tôi. Anh đừng quên, anh là anh hai trên danh nghĩa của tôi, tôi cũng họ Thẩm.”

“A, cô cứ tiếp tục lừa dối bản thân đi.Chỉ là, tốt nhất nên nhớ kỹ lời tôi nói, nếu mẹ vì cô mà thương tâm khổ sở, tôi tuyệt đối không tha cho cô đâu!”

“Chỉ bằng anh? Một con hát sao?”

“Tôi là con hát, còn cô? Không có Thẩm gia thì cô chả là cái thá gì. Cô cũng chỉ là —”

“A!!! Đủ rồi, tôi không nghe, không nghe! Không được nhắc đến thân thế của tôi, đừng có mà nhắc đến nó!”

……

"Nào, bắt đầu từ đây mọi người tự giới thiệu, càng ngắn gọn càng tốt, thời gian của mỗi người không nhiều đâu."

Giọng nói của trợ lý đạo diễn khiến Ôn Nhan tỉnh táo lại từ trong hồi ức hỗn loạn.

Ôn Nhan nhìn một chút, may mắn cô ở phía sau cùng nên vẫn còn thời gian điều chỉnh tâm lý lại.

Nhưng xét theo trí nhớ của nguyên nhân, Thẩm Cảnh Hoà hiển nhiên không thích nguyên nhân, không chỉ vậy, nguyên nhân cũng coi thường nghề nghiệp của anh ta.

Mà mình hiện tại đang cố gắng để bước vào giới này, giám khảo còn là người ban đầu nguyên thân coi thường.

Anh ta có thể cho cô qua sao? Sẽ không lấy việc công trả thù việc tư đi?