Chương 37: Tạm biệt

Cho đến khi bị lửa lớn bao vây, lúc đó dù muốn tự cứu bản thân thì không khác gì con thú bị mắc kẹt bên trong.

Hana bình tĩnh nhìn cô gái trước mắt, sau đó đứng dậy: “Cô nói đúng, nhưng trên đời này không chỉ có chuyện đúng sai.”

Cô ấy bước đến ôm chặt lấy Thiên Ý Dĩ, nói: “Hẹn gặp lại.”

Nói xong, Hana cười xoay người biến mất, bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa.

Thiến Ý Dĩ đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, nơi này là trung tâm thành phố, xung quanh đều là những tòa nhà cao tầng, ở cửa khách sạn có một chiếc xe ô tô bình thường dừng lại, có lẽ phát hiện có ánh mắt cô đang nhìn đến, cửa sổ xe ló ra một đầu người hướng về phía cô mỉm cười.

Ni Đặc dường như đang nói gì đó, có lẽ anh ấy muốn mời cô lần tới đến nhà làm khách.

Không bao lâu sau, bóng dáng cao gầy của Hana xuất hiện ở cửa khách sạn, cô ấy không ngoảnh đầu lại vừa mở cửa xe vừa vẫy vẫy tay như đang nói lời tạm biệt, cánh cửa xe đóng lại, chiếc xe chạy đi rồi dần dần hòa vào dòng xe cộ trên đường phố.

Thiên Ý Dĩ kéo bức màn lại, một lát sau điện thoại cô xuất hiện tư liệu mà Hòa An gửi đến.

Không thể không nói người có thân phận bối cảnh lớn đúng là dễ dàng làm việc thật.

Hana, 24 tuổi, xuất thân là người thành phố Hoa Minh của Tư Lan tinh, tốt nghiệp khóa 56 của học viện quân sự Liên Bang, sau đó gia nhập Cục tình báo Tư Lan tinh, hiện tại là sĩ quan trung cấp của Tư Lan tinh.

Ni Đặc, 36 tuổi, quê quán ở thành phố số 3 của Tư Lan tinh, tốt nghiệp khóa 39 đại học Đế Quốc, sau đó gia nhập Cục tình báo Tư Lan tinh, phục vụ mười năm, vào ba năm trước vì lý do đặc biệt mà về hưu.

Thân phận hai người họ này đều nằm trong dự đoán của Thiên Ý Dĩ, ngoại trừ việc Ni Đặc vì sao lại bị bắt đến Hoang tinh, chuyện này nghe thế nào cũng thấy hoang đường, hơn nữa một quân nhân cấp cao có tố chất tốt như vậy Tư Lan tinh sao có thể dễ dàng đồng ý thả người cho về hưu được, điều này có nghĩa là khoảng thời gian bồi dưỡng lúc trước đều vô ích.

Tuy nhiên chuyện phía sau của bọn họ không phải thứ Thiên Ý Dĩ bây giờ quan tâm, hiện tại việc mà cô cần phải làm là vận dụng toàn bộ tài nguyên có sẵn để cố gắng khiến mình trở nên mạnh hơn, chứ không phải trở thành một người câm điếc, núp dưới cánh chim của cha nguyên chủ để được an nhàn và hưởng thụ.

Muốn hưởng thụ bất cứ thứ gì thì cần phải trả giá một cái gì đó, Thiên Ý Dĩ không muốn có một ngày lửa cháy đến trước cửa nhà mình, mà bản thân lại không thể làm được gì.

Bất kể là ai cấu kết với Hoang tinh bắt cóc nguyên chủ đi, đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, lần đầu tiên Thiên Ý Dĩ có thể trốn thoát được nhưng chưa chắc chạy thoát vào lần thứ hai, vậy nên ở thế giới này không có gì hoàn hảo để bảo toàn bản thân cả.

Sau một khoảng thời gian rất dài Thiên Ý Dĩ mới được nằm trên chiếc giường mềm mại, hết thảy giống như một giấc mơ, mà đúng là buổi tối hôm đó cô đã nằm mơ, cô vừa bị tang thi đuổi theo vừa phải chạy trốn đạn pháo lao đến, cuối cùng còn bị trói lại trên bàn phẩu thuật, con dao sắc bén cắt mỡ bụng ra rồi lấy thận, bác sĩ cầm dao vui sướиɠ nói nội tạng của cô đẹp quá, có thể bán được giá 1 triệu tinh tệ.

Thiên Ý Dĩ ngủ một giấc đến 10 giờ sáng ngày hôm sau, không có ai đến quấy rầy cô nghỉ ngơi, có lẽ giấc mơ này quá đỗi chân thật, nên sự chán ghét của cô đối với Hoang tinh càng ăn sâu vào xương tủy.

Nếu như cô không hợp tác với Hana và Ni Đặc thì giấc mơ này có lẽ đã trở thành hiện thực, nếu chỉ dựa vào sức của một mình cô thì chắc chắn không thể chạy thoát khỏi Hoang tinh, đây là cái giá phải trả cho sự yếu kém của bản thân, thế nên cô nhất phải trở nên mạnh mẽ.

Sau khi ăn xong bữa sáng, phục vụ đưa quần áo đến, Thiên Ý Dĩ thay đồ xong thì đi ra cửa khách sạn, cha nguyên chủ đã chờ sẵn ở trên xe, nhìn thấy cô thì quan tâm hỏi cô hôm qua nghĩ ngơi thế nào, nếu vẫn chưa ngủ đủ giấc thì sau khi lên tinh hạm có thể nghỉ ngơi tiếp.

Thiên Ý Dĩ không dám nói rằng, trước đó đến cả giường cô còn không có để ngủ, đều là một nhóm người chen lấn nhau trong xe nghỉ ngơi, hiện tại cô có hơi khó thích ứng hoàn cảnh thoải mái như vậy.

“Con chỉ là bị suy nhược tinh thần, về nhà sẽ ổn thôi ạ.” Thiên Ý Dĩ nhẹ nhàng nói.

Nghe thấy vậy, Quân Đặc đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng bàn tay của con gái, khuôn mặt này vốn dĩ tràn đầy vẻ ngây thơ hồn nhiên, nhưng hiện tại chỉ còn lại vẻ trầm tĩnh, có thể biết được mấy ngày nay con gái ông đã trải qua những chuyện khó khăn như thế nào.

“Không sao đâu con, sau khi về nhà cha sẽ nói bác sĩ tâm lý thôi miên cho con quên hết những chuyện này đi, từ nay về sau coi như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì.” Quân Đặc nghiêm túc nói.

Dù trong mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì, ông cũng không hy vọng con gái mang theo những thứ đó để trưởng thành, con gái ông nên vui vẻ lạc quan mà sống mới đúng.

Thiên Ý Dĩ nhíu mày nói: “Nhưng đây là lừa mình dối người, huống hồ con không nghĩ rằng đây đều là ký ức tồi tệ, ngược lại con còn thấy chúng là kinh nghiệm trưởng thành, không nên hủy bỏ.”

Quân Đặc ngẩn người, nhìn khí chất của con gái đã hoàn toàn khác với trước kia, tâm trạng của ông dần trở nên phức tạp, nhất thời ông không biết nên nói gì.

“Có chuyện con muốn nhờ cha trợ giúp.” Thiên Ý Dĩ đột nhiên lên tiếng.

Quân Đặc vội vàng gật đầu: “Con nói đi.”

Ánh mắt của Thiên Ý Dĩ dần dần nghiêm túc: “Con cảm thấy có rất nhiều người trong tinh tế có ý thức rất thấp về việc lừa đảo và nạn buôn người, vì vậy con nghĩ có thể làm một bộ phim ngắn về vấn đề phòng chống nạn buôn người và lừa đảo phát sóng trên bảng tin 24 giờ của Liên Bang được không?”

Tuy rằng cách làm này chỉ như muối bỏ biển, nhưng nó có thể cứu được ít nhất một người, nên thay vì phát thông báo thì quay phim ngắn sẽ được quảng bá tốt hơn.

Quân Đặc nghe vậy thì sửng sốt, hiện tại ông hoàn toàn không đoán được câu tiếp theo của con gái sẽ nói về cái gì.

Mặc dù Quân Đặc cảm thấy tự hào khi con gái có thể hiểu chuyện hơn, nếu là con gái hồn nhiên ngây thơ trước kia chắc sẽ không có suy nghĩ như vậy.

“Được được, con nói gì chính là cái đó.” Quân Đặc lập tức nhìn về phía Hoài An đang lái xe, nói: “Thông báo Bộ văn hóa và giải trí Liên Bang tìm đạo diễn và diễn viên nổi tiếng quay phim về chủ đề này, trong vòng ba ngày phải chiếu trên một đài truyền hình Liên Bang.”

Hoài An lập tức gật đầu: “Vâng.”

Lông mày Thiên Ý Dĩ khẽ nhúc nhích, cô lại một lần nữa cảm nhận được ưu thế từ nhà tư bản.