Chương 5

Thơm quá.

Lúc thao, mùi hoa trên người cô có nồng hơn không?

"Khăn tay này, anh giặt sạch rồi trả lại cho em."

Thẩm Âm Âm khoát tay, trên khuôn mặt tròn mềm mại lộ ra hai vòng lê

"Không cần. Khăn tay này tặng cho anh Chu."

"Cảm ơn."

Chu Lệ nhét khăn tay vào túi quần. Anh lấy điện thoại di động ra mở trang wechat.

"Anh ở ngay bên cạnh nhà, sau này có chuyện gì thì tìm anh."

Thẩm Âm Âm nghĩ thầm quả nhiên người không thể nhìn vẻ bề ngoài. Chu Lệ nhìn cảm giác áp bách mười phần không dễ ở chung, không ngờ lại nhiệt tình như vậy. Vừa giúp cô chuyển xe, vừa hứa sau này sẽ giúp cô.

Hàng xóm tốt nha.

Thẩm Âm Âm lập tức lấy di động ra quét mã QR của Chu Lệ, thêm bạn tốt, còn chủ động gửi số điện thoại cho Chu Lệ.

Buổi tối.

Chu Lệ dùng khăn tay mềm mại bao lấy dươиɠ ѵậŧ lớn ngăm đen, ngón tay mang theo một tầng kén dày ở trên dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng loát động.

Ảo tưởng bọc lấy cây gậy thịt không phải khăn tay mà là tiểu huyệt mềm mại.

Tưởng tượng Thẩm Âm Âm đáng thương hề hề nằm ở dưới thân hắn, hai chân mở ra, đem tiểu huyệt lộ ra, để cho hắn thao lộng

"Tao hóa, lão tử nhất định phải thao mềm chân em."

Trong cổ họng Chu Lệ phát ra một tiếng gầm nhẹ, bắn ra.

Nam nhân cấm dục nhiều năm lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ rất lớn, cho dù Thẩm Âm Âm cho khăn tay thấm nước hiệu quả rất tốt, giờ phút này đều đang nhỏ nước xuống.

Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Âm Âm rảnh thì cùng Chu Lệ lên wechat nói chuyện.

Biết Chu Lệ là thợ sửa chữa ô tô trên trấn, công việc bề bộn nhiều việc mỗi ngày đều đi sớm về trễ.

Thẩm Âm Âm: "Anh Chu, buổi trưa nếu anh có thời gian thì đến tiệm trà sữa của em, em mời anh uống nước chanh lạnh."

Chu Lệ một bên nghe thanh âm mềm mại của Thẩm Âm Âm, một bên tuốt dươиɠ ѵậŧ.

Mấy ngày nay buổi tối hắn đều dùng khăn tay Thẩm Âm Âm thủ da^ʍ, mới bắt đầu còn có thể bắn đi ra, đến bây giờ thời gian sung huyết sưng tấy càng ngày dài. Chỉ có nghe được thanh âm hắn mới có thể bắn ra được.

Chu Lệ: "Không cần mời. Anh tự trả tiền."

Ấn tượng của Thẩm Âm Âm đối với Chu Lệ lại tốt hơn vài phần, Chu Lệ không phải là một người tham lợi nhỏ.

Thẩm Âm Âm cười ha hả, "Anh Chu không cần khách sáo như vậy. Là ông chủ cho nhân viên phúc lợi. Nhân viên trà sữa trong tiệm đều là tùy tiện uống. Em nghĩ anh không thích uống trà sữa quá ngọt mới mời anh uống cái này."

Chu Lệ nghe được tiếng cười của Thẩm Âm Âm, dươиɠ ѵậŧ cảm giác sắp bắn, sau đó cổ họng hắn phát ra một tiếng thở dốc rất nhỏ, một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn ra.

Chu Lệ nhìn thấy khăn tay bọc tϊиɧ ɖϊ©h͙ có chút tiếc hận, nhiều như vậy nên bắn tinh vào trong miệng tiểu tao hóa mới tốt.

Buổi trưa Chu Lệ đến quán trà sữa, nhưng không phải tay không tới. Thẩm Âm Âm mời hắn uống nước, hắn mang cho Thẩm Âm Âm bánh ngọt Lâm gia, là loại bánh ngọt socola cô thích ăn

Một miếng bánh ngọt lớn bằng bàn tay phải hai mươi mấy đồng, Thẩm Âm Âm không nỡ mua.

Cô muốn mua nhà, cho dù là ở trấn nhỏ cũng phải mấy chục vạn, ngày thường ăn mặc tiết kiệm ngay cả nội y cũng phải mặc hai năm mới thay.

Thẩm Âm Âm ăn bánh vừa vào miệng đã tan, đôi mắt hoa đào cười đến cong thành trăng lưỡi liềm

"Cảm ơn anh Chu."