Chồng… Chồng… Quý Dư trợn tròn mắt.
Nhìn thấy Quý Dư đứng hình tại chỗ luống cuống tay chân, Thương Viễn Chu cố ý trêu chọc người ta nhếch mép cười.
Phản ứng đáng yêu như anh đoán.
Thương Viễn Chu không dám trêu quá đáng, lại ôm lấy người ta nhẹ nhàng dỗ dành: "Nhầm rồi, vẫn là chồng sắp cưới đúng không?"
"Mặt đỏ rồi kìa, ngại rồi hả? Lên xe thôi."
Nhiệt độ trên mặt Quý Dư không những không giảm mà còn tăng lên, không ngừng thầm tự nhủ đây là đang diễn kịch nên phải tự nhiên một chút, thì mới có thể khống chế cơ thể không để cho mình bước ra tư thế chân tay đi cùng nhau đầy lúng túng.
Đồng thời trong lòng dâng lên sự bội phục với Thương Viễn Chu.
Vào vai nhanh mà diễn lại tốt, sau này không làm tổng giám đốc nữa thì nhất định cũng có thể chen chân vào hàng ngũ diễn viên hạng A trở thành ảnh đế đó.
"Quý Dư!"
Phía sau vang lên tiếng gọi lớn, Quý Dư quay đầu lại nhìn, liền thấy Khương Y Bạch thở hổn hển chạy nhanh đến.
Khương Y Bạch dường như đang chạy vội, trên mặt nổi lên một mảng ửng hồng, thở dốc che ngực, có chút tò mò hỏi: "Quý Dư, người này là?"
"Đây là…" Quý Dư nhìn Thương Viễn Chu một cái, dừng một chút: "Bạn trai tôi."
Cậu cảm thấy khó quá.
Với tính cách của cậu thì rất khó có thể làm được như Thương Viễn Chu, thể hiện nhiệt tình như vậy.
Nhưng cậu đã nhận tiền của người ta rồi, cậu phải yêu nghề kính nghiệp.
Nghĩ như vậy, Quý Dư làm thêm động tác bổ sung nắm lấy tay Thương Viễn Chu, nắm chặt.
Khương Y Bạch kinh ngạc nhìn Quý Dư, có chút không đồng tình nói: "Bạn trai cậu rõ ràng rất ưu tú, sao lúc nãy lại ra vẻ không muốn nhắc đến vậy."
Nói rồi cậu ta liền đưa tay ra một cách tự nhiên: "Chào anh, tôi là Khương Y Bạch, đồng nghiệp của Quý Dư."
Thương Viễn Chu lạnh nhạt liếc nhìn Khương Y Bạch một cái: "Thay vì quan tâm đến chuyện tình cảm của đồng nghiệp, cậu Khương nên lo cho thân thể của mình thì hơn."
"Từ cổng công ty đến đây chưa đầy mười bước chân, mới chạy có tí mà đã thở hổn hển thế kia, nên đi bệnh viện kiểm tra đi."
Anh phớt lờ bàn tay đang chìa ra của Khương Y Bạch, để mặc cho bàn tay đó cứng đờ giữa không trung.
Khương Y Bạch cắn môi, tủi thân rụt tay về, nở nụ cười gượng gạo: "Sức khỏe của tôi... Có hơi yếu."
"Thể chất của Omega vốn yếu hơn, không giống như Quý Dư là Beta, tôi cũng đâu muốn thế này."
"Vậy sao?" Thương Viễn Chu không tỏ rõ thái độ: "Những Omega tôi từng gặp đều rất khỏe mạnh."
Anh khẽ cười, đôi mắt phượng màu đỏ nhạt sâu thẳm nhìn Khương Y Bạch, không chút độ ấm: "Chỉ có những Omega cấp thấp mới yếu đến mức này."
Sự yếu đuối đáng thương cùng sự ân cần chu đáo trước mặt Alpha này của Khương Y Bạch đều không có tác dụng, xấu hổ tột độ khiến cậu ta không thể cười nổi.
"Y Bạch cậu đừng nghĩ nhiều, anh ấy không có ý gì đâu." Quý Dư vội vàng nói: "Chúng tôi còn có việc, đi trước đây."
Cậu kéo nhẹ tay áo Thương Viễn Chu: "A Chu, chúng ta đi thôi."
Thương Viễn Chu bị cậu kéo lên xe, tài xế đã đợi sẵn, nên sau khi nhận được cái gật đầu của Thương Viễn Chu liền lái chiếc Maybach lướt đi trước mặt Khương Y Bạch và những đồng nghiệp đang xem kịch hay.
"Địa chỉ." Thương Viễn Chu thản nhiên nói.
Quý Dư báo địa chỉ, cẩn thận nhích lại gần Thương Viễn Chu một chút.
Trước đó cậu không để ý trên xe còn có tài xế, nhưng nghĩ lại cũng đúng, sao Thương Viễn Chu lại tự lái xe đến được, cho dù là đang diễn kịch, để người thừa kế của nhà họ Thương lái xe cũng hơi quá đáng.
Trong xe yên tĩnh trở lại, trong bầu không khí yên lặng này, Quý Dư có hơi bồn chồn, cậu cảm thấy Thương Viễn Chu dường như không được vui.
Lúc này, cậu nên làm gì nhỉ?
Quý Dư trong lòng liên tục niệm mấy lần câu yêu việc tận tâm, nhưng vẫn không nghĩ ra phản ứng nên có trong tình huống này.
Một lực rất nhẹ đến từ tay áo truyền đến khiến Thương Viễn Chu nghiêng đầu nhìn sang, Quý Dư đang nhìn anh, Thương Viễn Chu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự căng thẳng được che giấu dưới vẻ ngoài cứng ngắc của Quý Dư.
Anh khẽ thở dài, lên tiếng trước: "Em rất bênh vực đồng nghiệp Omega của mình?"
Quý Dư sững sờ, ấp úng nói: "Tôi chỉ là không muốn làm ầm ĩ quá thôi."
Đoạn phim tình cảm đã xem hôm đó hiện lên trong đầu Quý Dư trong khoảnh khắc này như được khai sáng, cậu cắn răng, nhịn sự ngượng ngùng nói: "A Chu đang ghen sao?"
Trong lòng Quý Dư biết rõ ràng không phải, mà là vì muốn diễn màn kịch ghen tuông thôi.
"Ừ." Thương Viễn Chu gật đầu thừa nhận: "Tôi ghen."
Ơ?
Ơ??