Chương 53: An An gọi mẹ (1)

Bất luận về điểm nào, cô bé cũng không kém hơn so với bạn nhỏ khác, cô bé cũng nên tỏa sáng lấp lánh mới đúng.

Cô giáo nói bọn nhỏ có thể tan học sớm, sáng mai, tổ tiết mục sẽ lên thời khoá biểu cho bọn nhỏ, chính thức cho bọn nhỏ “Đi học”.

“Dù hiện tại là nghỉ hè, cũng không thể hoang phế thời gian học hành nga.” Cô giáo nói.

Cửa phòng học mở ra, bọn nhỏ sôi nổi chạy ra.

Chu Diễn là người ra đầu tiên, cậu nhớ rõ tổ tiết mục nhắc nhở, đi đến trước mặt Cận Khắc Kiệm cùng Lý Dung Dung, hô: “Ba Cận, mẹ Lý.”

Lập Lập nhảy nhót, nhìn giống cậu bé đáng yêu vừa mơ màng vừa hồ đồ, tự nhiên mà kéo tay Khương Lâm: “Mẹ Khương, tối nay ăn hamburger có được không ạ?”

Kỳ thật hắn rất thích hai người lớn kỳ quái này.

Ba Tô Hòa Hòa biết Tiêu Thấm trị không được con mình, buổi chiều xin nghỉ lại đây, cũng chờ đợi bên ngoài.

Cô gái nhỏ vừa thấy ba mình, nhiệt tình mở ra hai tay, “Vèo” một chút phác lại đây: “Ba ơi!”

Kỳ Kỳ mới vừa vừa ra cửa phòng học, khuôn mặt nhỏ ửng hồng hỏi Nguyễn Tình Tình: “Mẹ ơi! Mẹ thấy Kỳ Kỳ biểu hiện thế nào ạ?”

“Mẹ thấy nha, con giỏi quá nga!” Nguyễn Tình Tình ôm chặt cô bé.

An An là người cuối cùng ra tới.

Vóc dáng cô bé nho nhỏ, bị tụt lại phía sau, nhón mũi chân cũng nhìn không thấy thân ảnh Mạc Tuệ đâu hết.

Thẳng đến khi các anh các chị từng người một gọi “Ba mẹ”, được các người lớn đón, đám người dần dần tản ra, ánh mắt cô bé, mới dừng lại trên người mẹ thực tập.

Đôi mắt nhóc con lập tức trở nên sáng lấp lánh.

Cô bé sợ làm mẹ thực tập đợi lâu, chạy chậm qua đi: “Dì, cô giáo nói tan học, có thể về nhà lạp.”

An An phát hiện, bản thân đặc biệt thích từ “nhà” này.

Nhìn bạn nhỏ nhút nhát lại tràn ngập khát khao, Mạc Tuệ giật mình.

An An vóc dáng nhỏ, tuy không nhìn thấy cô bé đầu tiên, nhưng cô là vẫn luôn đem ánh mắt dừng trên người cô bé.

Một đứa trẻ mới 4 tuổi, vì sao luôn ảm đạm cô đơn, rồi lại tự an ủi tốt chính mình?

Mạc Tuệ không hy vọng An An luôn hâm mộ người khác.

Vì thế theo bản năng mà, cô nói: “Trong 15 ngày quay tiết mục, con cũng có thể kêu gọi dì là mẹ.”

An An ngây dại, lông mì thật dài rũ xuống, lại nhẹ nhàng nâng lên.

Qua thật lâu, cô bé kh·iếp đảm mà lên tiếng: “Mẹ Mạc.”

“Không cần thêm chữ ‘ Mạc ’.” Mạc Tuệ nói, “Con kêu mẹ là được rồi.”

Những lời này, An An tiêu hóa thật lâu.

Khuôn mặt cô bé trở nên đỏ bừng, thật cẩn thận mà mở miệng.

“Mẹ.”

Tiếng xưng hô này làm An An cảm thấy quá xa lạ.

Cô bé không thích ứng kịp, gọi một lần không đủ, muốn gọi thật nhiều lần.

“Mẹ……”

“Mẹ……”

Giọng nói non nớt giòn giòn ngọt ngọt, mang theo niềm vui sướиɠ không tả nổi.

Ánh mắt xinh đẹp tràn đầy mong đợi cùng nỗi hoang mang, không dám tin tưởng.

Đối diện ánh mắt thanh triệt của An An, Mạc Tuệ không khỏi hoảng thần.

Có lẽ trong lòng cô bé vẫn kháng cự như cũ, cũng có nỗi đau không thể chạm tới.

Nhưng là, cô muốn thấy dáng vẻ vui sướиɠ của đứa bé này.

Vận mệnh chú định, cô luôn cảm thấy đây là trách nhiệm của mình.

An An đều đã 4 tuổi, đã lớn như vậy, lần đầu tiên cô bé mở miệng gọi một người là mẹ.

Không có đứa nhỏ nào không cần mẹ, An An cũng vậy, đây là niềm hy vọng nho nhỏ sâu trong nội tâm của bé.

Hiện giờ, mộng tưởng trở thành sự thật lạp!

Dù không thể làm mẹ con cả đời, cũng không quan trọng.

An An thật là cao hứng, so ăn được kẹo que, chơi thang trượt thật lâu, thậm chí là cô giáo ở cô nhi viện quên tắt TV vào giờ sinh hoạt thứ tư hàng tuần, làm bé có thể xem phim hoạt hình nhiều hơn 5 phút còn vui vẻ hơn nữa.

“Mẹ……”