Chương 38: Hối hận

“…”

Ninh Vũ cảm thấy ngón chân của cô có thể xây thành một tòa lâu đài rồi.

Hai người bọn họ vẫn luôn cho rằng Trà Trà gọi “chị gái tốt bụng” là bởi vì nữ quỷ kia tốt bụng thật, còn giúp đỡ nhiều như vậy, ai có thể nghĩ đến…

Người ta tên là Hách Hinh chứ.

…Đúng là hết biết nói gì…

Ninh Vũ đưa tay vuốt mặt, cô cảm thất tâm thật mệt.

Đào Hạo lắp bắp nói: “Cô nói xem, nếu buổi tối ngày mai tôi gọi “chị Hách Hinh”, chắc cô ấy sẽ giúp tôi thu dọn đám khí đen trong phòng?”

Ninh Vũ vô cảm: “Anh chỉ cần đừng gọi người ta là chị đại là được,”

Đào Hạo lập tức câm miệng khi nhận ra cảm xúc táo bạo của Ninh Vũ.

Ninh Vũ hít sâu một hơi, nói: “Xem ra manh mối chỉ có nhiêu đây, ngày mai chúng ta sẽ tìm tiếp.”

Đào Hạo gật đầu, vừa định mở miệng thì khóe mắt thoáng nhìn thấy gì đó, hạ giọng thấp xuống nói: “…Suỵt, Trà Trà ngủ rồi.”

Ninh Vũ cũng nhìn qua.

Cô bé con không biết từ lúc nào đã ngủ mất, trong tay còn ôm chặt lấy con thỏ bông, khuôn mặt nhỏ vì dựa vào sô pha mà phình to ra, khiến người nhìn thấy chỉ muốn nhéo thử.

Ninh Vũ nói nhỏ: “Ngày mai chúng ta nói tiếp, tôi dẫn Trà Trà đi ngủ trước.”

Đào Hạo trợn mắt há hốc mồn nhìn Ninh Vũ nhẹ nhàng ôm lấy Trà Trà rồi đứng lên đi về phía phòng ngủ chính.

Anh ta vội vàng nói: “Chờ đã! Tôi ngủ ở đâu?”

Ninh Vũ thản nhiên: “Đương nhiên là ngủ ở đây rồi, nếu anh muốn về phòng mình thì cứ về đi.”

Đào Hạo lắc đầu lia lịa như cái trống lắc: “Tôi không về, không về đâu.”

Hiện tại không nói đến khí đen ngoài hành lang, mà trong phòng Đào Hạo còn có khí đen hung hăng muốn gϊếŧ người, anh ta có bị đánh chết cũng không muốn quay về!

Phòng của Trà Trà mới là nơi an toàn nhất!

Ninh Vũ đi đến cửa, bỗng dừng chân, quay đâu lại hỏi: “Có phải anh…Muốn vào phòng ngủ chính không?”

Ánh mắt Đào Hạo sáng lên, điên cuồng gật đầu.

Muốn hỏi chỗ nào an toàn nhất, câu trả lời đương nhiên là đi theo hai người trước mặt rồi, lỡ như trong phòng giải trí xuất hiện khí đen thì anh ta phải làm sao bây giờ!

“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.” Sắc mặt Ninh Vũ lập tức thay đổi, còn lạnh lùng vô tình đóng cửa phòng, chỉ để lại một câu: “Anh thành thật ngủ đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Đào Hạo khóc không ra nước mắt, cuối cùng chỉ có thể tủi thân ôm thảm dựa vào cửa để ngủ…

Lỡ như có chuyện gì xảy ra thật, anh ta có thể nhanh chóng tông cửa xông ra ngoài!

……

Thời gian trôi đi đến ngày thứ ba, buổi sáng ba người nhóm Trà Trà tỉnh dậy thì đến nhà ăn buffet, khi bước vào, một người không nhạy cảm như Đào Hạo cũng nhận ra sóng ngầm không bình thường trong nhà ăn.

Cơ hồ khoảnh khắc khi cả ba người vừa mới bước vào, bốn đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm về phía cả ba.

Những ánh mắt này hoàn toàn không có ý tốt, Trà Trà co rúm người lại, nắm chặt lấy tay Ninh Vũ bên cạnh, cô bé nhút nhát sợ sệt nhìn qua đó…

Tình huống của mấy anh trai chị gái này trông không tốt lắm, hoàn toàn khác với ngày hôm qua.

Cánh tay trái của chị gái xinh đẹp kia đã bị thương, phải dùng bằng vải băng bó lại. Chân anh trai nhỏ gầy kia bị thương rồi, người xấu tóc đỏ…Có một vết sẹo rất dài trên mặt. Chỉ có chú kì lạ kia là không có chuyện gì, vẫn tươi cười ôn hòa dễ gần.

Nếu phải so sánh, thì trạng thái nhóm ba người Trà Trà tốt hơn rất nhiều.

Ninh Vũ che chắn trước mặt Trà Trà, lạnh lùng nói: “Không cần để ý bọn họ, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Nhìn thấy ba người kia vừa cười vừa nói chạy đi lấy đồ ăn, hoàn toàn không có dáng vẻ chịu ảnh hưởng nào, Tóc đỏ đột nhiên đứng lên, dùng sức vỗ một phát lên mặt bàn.

Người đàn ông ưu tú vẫn nở nụ cười, liếc mắt nhìn hắn ta: “Bình tĩnh đi.”

Tóc đỏ không thể nhịn được nữa, chỉ tay về phía ba người Trà Trà, rống giận: “Bình tĩnh? Mày nói tao làm sao để bình tĩnh! Ngày hôm qua ông đây suýt chút nữa bị khí đen gϊếŧ chết!”

“Mày nhìn hai đứa này đi, có ai không suýt bỏ mạng đâu!” Sắc mặt Tóc đỏ hung ác nham hiểm, nói lớn: “Làm sao, mày không bị gì nên nói chúng tao phải nhịn à? Sao đó để bọn tao đi chết hết phải không?!”

Người đàn ông tinh anh thở dài, trấn an nói: “Các người cũng biết kỹ năng của tôi mà, nếu không nhờ kỹ năng này thì tôi cũng không thể sống sót được.”

“Tôi cũng không muốn để mọi người nén giận, chỉ là…” Trong đôi mắt người đàn ông ưu tú có một tia sáng lóe qua: “Các người cũng hiểu năng lực của bọn họ rồi đấy, cố gắng đừng xé rách mặt với bọn họ là được.”

Đêm qua, động tĩnh ồn ào ngoài hành lang rất lớn, bọn họ ở trong phòng đương nhiên nghe thấy được.

Đầu tiên là đứa trẻ kia mở cửa cho nữ quỷ vào, sau đó Ninh Vũ chạy qua phòng tìm Đào Hạo, hai người này đi đâu đó đến gần 12 giờ đêm mới trở về.

Ai mà tin được chuyện bọn họ không tìm được manh mối chứ.

Hai người họ dám đi ra ngoài, mà còn sống đến ngày hôm nay, lại không bị nữ quỷ tấn công, tất cả chuyện này đã chứng minh một chuyện…Con nhóc kia đúng là có thể giao lưu với nữ quỷ và lấy được nhiều manh mối từ nữ quỷ đó.

Chuyện này khiến bốn người đắc tội với Trà Trà lúc ban đầu, rất hối hận.