Chương 25: Trao đổi về kỹ năng

Tuy Trà Trà đã kịp thời che lỗ tai lại, nhưng cô bé là một đứa trẻ rất nhạy cảm nên vẫn nhận ra chuyện không ổn lắm từ vài câu nói của những người lớn xung quanh.

Đôi mắt to tròn vốn sáng lấp lánh bỗng ảm đạm xuống, Trà Trà không dám lên tiếng mà chỉ cúi đầu thấp, một tay gắt gao ôm thấy con thỏ bông trong lòng, một tay khác vì bất an mà nắm chặt góc áo mình.

Sau khi nghe thấy lời Ninh Vũ nói, Trà Trà đột nhiên ngẩng đầu lên lộ ra đôi mắt hồng hồng, nói: “Em sẽ hỏi chị gái!”

“Em không có nói sai…” Trà Trà cố nén nước mắt, thấp giọng nói: “Đợi đến tối gặp chị gái, em sẽ hỏi lại chị ấy.”

“Không sao đâu Trà Trà, anh chị tin tưởng em mà.” Ninh Vũ xoa xoa đầu cô bé: “Đến lúc đó chị sẽ ở với em.”

“…Gì cơ?” Đào Hạo choáng váng, buột miệng nói ra: “Em gái lớn à, em định ở chung một phòng với Trà Trà sao? Quy tắc nói không được tụ tập, mỗi người ở riêng một phòng mà?”

Ninh Vũ bình tĩnh nói: “Cho nên mới cần dùng đạo cụ. Tên cao to kia, anh cứ ở trong phòng mình trước, đợi sau khi tôi xác nhận xong thì sẽ đi tìm anh.”

Sau khi nói xong, Ninh Vũ lấy một con rối bù nhìn phiên bản mini ra, kích thước của nó chỉ to bằng một bàn tay, cô click mở giao diện, ý bảo Trà Trà và Đào Hạo lại xem:

[Đạo cụ: Con rối thế thân]

[Phẩm chất: Màu xanh lam]

[Đây là đạo cụ tiêu hao, số lần sử dụng hiện tại: 3/5]

[Tác dụng: Bạn chỉ cần nói “Đuổi bọn chim nhỏ đi” với con rối, thì nó sẽ biến thành dáng vẻ của bạn, giống đến mức mẹ ruột còn nhận không ra. Nhưng sau khi chịu thương tổn thì con rối sẽ biến mất nhé, đồng thời sẽ giảm số lần sử dụng. Nên bạn phải dùng cẩn thận đấy.]

Ninh Vũ nâng niu vuốt ve con rối, thở dài nói: “Đạo cụ này rất dễ dùng, nó đã cứu tôi rất nhiều lần. Hy vọng buổi tối hôm nay sẽ vượt qua an toàn.”

“Đến lúc đó tôi sẽ đặt con rối này ở trong phòng để nó giả làm tôi, sau đó tôi sẽ đến phòng Trà Trà, chờ 10 giờ tối nữ quỷ…Chị gái tốt bụng kia tới thì tôi sẽ ra ngoài.”

Ninh Vũ thận trọng nói: “Chỉ mới qua một ngày thôi, chị gái kia chắc vẫn còn ý thức, sau khi chúng ta xác nhận quy tắc với chị ấy xong thì tôi sẽ đi tìm anh.”

Đào Hạo gật đầu: “Được, tôi chờ cô gõ cửa.”

“Nhưng mà…” Đào Hạo gãi gãi đầu, do dự nói: “Chúng ta có nên mang Trà Trà đi chung không? Hay là để Trà Trà ở lại với quỷ…Chị gái kia?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hé răng nhưng vẫn có thể hiểu được ý đối phương.

--Ngày hôm qua là do không biết, nhưng hôm nay đã biết rồi, sao bọn họ có thể để Trà Trà ở lại với nữ quỷ kia chứ?

Lỡ như có thứ gì đó kí©h thí©ɧ nữ quỷ khiến nó phát điên động thủ với Trà Trà thì sao đây?

Ninh Vũ cũng do dự, nói: “Nhưng chúng ta đến phòng nhạc cũng nguy hiểm lắm…”

Quy tắc nói không thể ra khỏi phòng sau 10 giờ tối, không nghĩ cũng biết, phòng nhạc vào buổi tối chắc chắn có nguy hiểm.

“Chuyện này…” Gương mặt Đào Hạo hơi cau có lại, anh ta do dự không nói ra lời.

“Em sẽ đi cùng anh chị!” Trà Trà đột nhiên mở miệng với gương mặt tràn đầy phấn khởi.

Một đứa trẻ 5 tuổi thì làm sao hiểu nguy hiểm là cái gì, bé chỉ biết đây là một trò chơi, người chơi cần cố gắng tìm ra manh mối để vượt ải phó bản trong trò chơi.

Trà Trà là một đứa trẻ làm việc gì cũng nghiêm túc nhất khi ở viện phúc lợi*. Hoàn toàn khác những bạn nhỏ cùng tuổi, Trà Trà vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, đặc biệt là khả năng giữ bình tĩnh, dù là trên phương diện học tập, làm đồ chơi thủ công hay chơi bất kỳ trò chơi dành cho trẻ em nào, cô bé luôn là đứa trẻ được các giáo viên trong viện khen ngợi, còn nhiều lần cảm thán rằng cô bé rất hiểu chuyện, không cần phải phải cẩn thận chăm sóc như những mấy đứa trẻ khác.

Trà Trà giơ con thỏ bông trong tay lên, nghiêm túc nói: “Em và bé thỏ sẽ gia nhập với anh chị.”

“Không được!” Ninh Vũ không suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức.

Đào Hạo ở bên cạnh cũng phụ họa: “Buổi tối Trà Trà không ngủ sao? Bạn nhỏ không ngủ là không cao lớn được đâu đấy.”

Đôi mắt Trà Trà mở to, vội vàng lắc đầu hoảng sợ nói: “Không được, không được đâu, em muốn cao lớn!”

Vì chỉ có cao lên mới trở thành người lớn, cô bé nhất định phải mau chóng cao lên, đến lúc đó mẹ trở về thì sẽ vui mừng lắm.

Không ngủ thì không cao lớn được, nhưng ngủ rồi thì không thể đi tìm manh mối với anh chị…

Gương mặt bụ bẫm phúng phính mềm mại của Trà Trà nhíu lại, cô bé rất rối rắm không biết phải làm sao…

Bánh bao nhỏ cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng ủ rủ đáng thương nói: “Chị ơi, chúng ta đi sớm rồi về sớm được không ạ…”

Ninh Vũ bị sự đáng yêu của Trà Trà chọc cười, cô xoa xoa đầu cô bé rồi nói: “Được được, lát nữa chúng ta lại bàn chuyện này tiếp nhé.”

Cô liếc mắt nhìn Đào Hạo, anh ta đúng lúc câm miệng lại.

Bây giờ nói gì cũng vô dụng, mọi chuyện phải đợi một lát nữa đến khi nữ quỷ xuất hiện mới có thể quyết định được – Nếu sau 10 giờ bọn họ có thể ra ngoài, thì mới suy xét vấn đề làm sao để dẫn theo Trà Trà, nếu bọn họ không thể ra ngoài thì phải nghĩ biện pháp khác.

“Đúng rồi.” Ninh Vũ nhớ đến một chuyện, nói: “Nhân cơ hội này, chúng ta hãy trao đổi về kỹ năng đi.”

Cô bỗng nở nụ cười mĩm, nói: “Nếu sau 10 giờ tối chúng ta có thể ra ngoài thì việc hiểu biết kỹ năng của nhau có thể dễ dàng sắp xếp hơn.”

Đào Hạo cũng không nghĩ nhiều, đáp lại: “Được, kỹ năng của tôi gọi là [Long Uy Hổ Chấn].”

“Chắc có liên quan đến hình xăm của tôi, kỹ năng này có thể triệu hồi rồng và hổ đến để hỗ trợ chiến đấu. Nhưng bây giờ cấp bậc của tôi thấp quá, chỉ có thể triều hội hổ bên cánh tay phải thôi, mỗi ngày một lần, chỉ dùng được 10 phút.”

Ninh Vũ nói: “Kỹ năng của tôi là [Băng Sương Vĩnh Hằng], có thể đóng băng tất cả kẻ địch trong vòng 10m, mỗi ngày hai lần, mỗi lần 5 phút.”

“Ôi chao…” Đào Hạo thật hâm mộ, nói: “Chắc cô em thăng cấp nhiều lần rồi nhỉ, tôi thấy kỹ năng của cô rất lợi hại.”

“Anh cũng không tệ đâu, kỹ năng của anh có tiềm lực rất lớn đây.” Ninh Vũ quay đầu nhìn về phía Trà Trà, cười nói: “Trà Trà, kỹ năng của em là gì?”

“Em…” Trà Trà vừa định mở miệng, đột nhiên trong đầu cô bé vang lên âm thanh dồn dập gấp gáp.

Là giọng nói nghiêm túc của 1076.

[Trà Trà, đừng nói!]

--

PS: sorry mn, có chút thay đổi nhỏ, t chuyển "viện mồ côi" ở mấy chương đầu thành "viện phúc lợi" nhé, ngoài ra đổi nt3 quản lý khách sạn từ "ông ta" -> "hắn ta".