Chương 13

Nếu Tư Hàng hoàn toàn ‘không có hứng thú’ với thân thể của cậu, vậy thì cậu hoàn toàn không cần lo lắng về chuyện bị đoạt xá bám vào người nữa.

Nghĩ vậy, thân thể căng chặt kia của Liêu Minh mới hoàn toàn thả lỏng.

Liêu Minh yên tâm rồi, sau đó hai mắt cậu tỏa sáng nói: “Nếu ngài không có hứng thú với thân thể của tôi, tôi đây có thể yên tâm rồi. Cho nên tôi có thể bái……”

Không đợi Liêu Minh dứt lời, Tư Hàng đã nhàn nhạt mở miệng cắt lời cậu.

Tư Hàng mắt cũng không nâng nói: “Tôi cự tuyệt.”

Liêu Minh ngẩn ra, sau đó hơi có chút ủy khuất hỏi: “Vì, vì sao……”

Tư Hàng không để ý, trực tiếp làm lơ.

Tư Hàng chán ghét nhân loại, vừa rồi trả lời vài câu kia là đã cho Liêu Minh đủ mặt mũi rồi.

Nếu không phải là hộp bánh quy vừa rồi, một câu y đều sẽ không phản ứng.

Thấy Tư Hàng không để ý đến mình, biểu tình của Liêu Minh trong lúc nhất thời không khỏi trở nên u oán.

Liêu Minh: “Tôi sẽ nghe lời, sẽ ngoan ngoãn!”

……

Liêu Minh: “Ngài muốn bao nhiêu tiền đều có thể! Ách…… Chỉ cần trong phạm vi mười vạn là được……”

……

Liêu Minh: “Rốt cuộc là phải như nào ngài mới chịu đồng ý đây?”

……

Liêu Minh: “Cầu xin ngài! Ngài không cần dạy gì cũng được, chỉ cần cho tôi đi theo ngài là được ——”

Liêu Minh lải nhải bên tai Tư Hàng, nói mãi không ngừng.

Tư Hàng cảm thấy phiền, mặt trầm xuống. Nhưng vào lúc y chuẩn bị lạnh mặt mở miệng bảo Liêu Minh câm miệng, thì lúc này, chỉ nghe Liêu Minh đột nhiên nói: “Tôi…… Tôi có thể giúp ngài dán phù, vẽ bùa, còn có hoạ phù kia ——”

Liêu Minh chỉ chỉ phương hướng huyết trận.

Liêu Minh nói: “Bất kể ngài muốn máu ở đầu ngón tay nào của tôi, tôi đều sẽ vô điều kiện đáp ứng ngài! A đúng rồi, nếu ngài cần người đứng ở phía trước vây chặn quỷ, cũng có thể để cho tôi tới!”

Liêu Minh bẻ ngón tay, một cái một cái nói chỗ tốt của mình với Tư Hàng.

Tư Hàng nghe những lời này, giữa mày khẽ nhúc nhích.

Muốn vẽ bùa, đầu tiên cần phải có một thân thể có nhiều dương khí. Bởi vì nếu dương khí của người vẽ bùa càng nhiều thì lực lượng của những lá bùa đó sẽ càng mạnh.

Những thiên sư đắc đạo đó, vì cường hóa dương khí của bản thân, làm nó trở nên càng thêm dồi dào tràn đầy, đều lựa chọn ở trên núi tu đạo, cửa lớn không ra, cửa phụ không bước, thanh tâm quả dục, không cùng thế tục dây dưa.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ đều sẽ giống nhau, tuyệt đối không xuống núi.

Còn về dương khí dư thừa chi thân, nói ngắn gọn, cũng chính là người sống.

Hiện giờ y, đúng là thoạt nhìn không có gì khác người sống, nhưng, cũng chỉ là thoạt nhìn thôi.

Tấm thân xác này, cũng chính là thân thể của Kim Chí Quốc, trong nháy mắt y bám vào người Kim Chí Quốc, tất cả dương khí trên tấm thân xác này, trong nháy mắt kia, đã biến mất vô tung vô ảnh, không còn sót lại chút gì.

Hiện giờ, trong tấm thân thể này, chỉ có tràn ngập âm khí nồng đậm mà lạnh lẽo.

Cho nên, với thân phận hiện giờ của y, không thể vẽ bùa được.

Không chỉ không thể vẽ bùa được mà thậm chí là chạm vào đều không chạm vào được.

Lúc lên xe ở núi Thanh Thành kia, chỉ là móc bùa từ trong túi ra nhìn một cái, Tư Hàng…… À không, lòng bàn tay của thân thể này đã bị bỏng lột mất một tầng da, máu tươi đầm đìa.

Tuy rằng, Tư Hàng có tầng lớp ngăn cách là thân xác của Kim Chí Quốc thật, nhưng nói về gốc gác thì rốt cuộc y vẫn là quỷ.

Bùa chú loại này tràn ngập dương khí, vĩnh viễn không có khả năng dung hòa với quỷ vật dày đặc âm khí, hay để cho quỷ vật dùng được.

Nhưng nếu……

Là người sống thì sao?

Những tấm bùa Chân Võ Thần phù thượng thừa này, nếu cứ như vậy mà vứt bỏ thì không khỏi quá đáng tiếc rồi.

Nhưng, Tư Hàng thân là quỷ vật, lại không thể sử dụng Chân Võ Thần phù.

Lúc trước chỉ là tùy tay lấy ra nhìn, y đã bị bỏng lột một tầng da rồi. Nếu là lấy ra sử dụng, sợ là tấm thân xác này sẽ hỏng mất.

Nhưng nếu…… để những người khác sử dụng thì sao?

Y thân là quỷ vật, hoàn toàn không sử dụng được những lá bùa kia thật, nhưng những người khác có thể dùng được nha.

Nghĩ đến đây, Tư Hàng như suy tư gì liếc mắt nhìn Liêu Minh một cái.

Liêu Minh hồn nhiên chưa phát giác ra còn đang tiếp tục có ý định thuyết phục người ngồi trước mình.

Liêu Minh ngồi ở chỗ của mình, lắp bắp nói: “Đúng rồi…… Không phải là tôi có thể nhìn thấy…… nhìn thấy những đồ vật không sạch sẽ hay sao? Nếu ngài có hứng thú…… tôi sẽ chạy tới nói cho ngài biết truớc!”

Tư Hàng nhướng mày.

Nói xong, Liêu Minh lại nói: “Ngài nói làm gì tôi sẽ làm cái đó, ngài nói hướng đông, tôi tuyệt đối không đi hướng tây ——”

Liêu Minh vắt hết óc, miệng bay nhanh nói như thể đã làm rồi.

Vào lúc cậu đã nói đến mức không biết nên nói gì nữa, Tư Hàng rốt cuộc đại phát từ bi mở miệng.

Y nhàn nhạt nói: “Tôi không thu đồ đệ.”

Nghe vậy, Liêu Minh buồn bực rũ mi mắt xuống.

Tuy rằng đã sớm dự đoán được sẽ là đáp án này, nhưng vào lúc tận tai nghe thấy, vẫn không khỏi làm cậu có chút thương tâm.

Chỉ là không ngờ, giọng điệu Tư Hàng bỗng chuyển đổi.

Tư Hàng: “Nhưng tôi có thể phá lệ một lần.”

Hai mắt Liêu Minh sáng ngời.

Liêu Minh kinh hỉ nói: “Thật, thật ạ?!”

Tư Hàng trực tiếp bắt đầu liệt kê từng quy định một.

Tư Hàng: “Thứ nhất, không được lải nhải ở bên tai tôi.”

Liêu Minh: “Dạ sư phụ!”

Tư Hàng: “Thứ hai, không được nói nhảm nữa.”

Liêu Minh: “Dạ sư phụ!”

Tư Hàng: “Thứ ba, tôi nói làm gì cậu phải làm cái đó.”

Liêu Minh: “Dạ sư phụ!”

Tư Hàng: “Thứ tư, gọi lúc nào phải có mặt lúc đó.”

Liêu Minh: “Dạ sư phụ!”

Tư Hàng: “Thứ năm……”

Liêu Minh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn chờ Tư Hàng nói xong.

Y lạnh mặt, mặt không biểu tình nói: “Nếu làm tôi nghe được từ trong miệng cậu, nghe được hai chữ thiên sư này…… tôi sẽ làm cho miệng cậu ngậm chặt lại.”

Liêu Minh không chút nghĩ ngợi, vui vẻ nói: “Dạ sư phụ!”

Liêu Minh vui vẻ bái sư xong rồi, càng nghĩ cậu càng vui vẻ.

Sau đó, nhớ ra gì đó, Liêu Minh móc toàn bộ đồ ăn vặt trong cặp ra đưa cho Tư Hàng.

Liêu Minh mắt trông mong hỏi: “Sư phụ muốn ăn không?”

Tư Hàng không để ý đến cậu.

Liêu Minh đã hiểu, ngoan ngoãn cất đồ ăn vào trong cặp.

Tuy rằng có chút ủy khuất nho nhỏ bởi vì bị Tư Hàng vô tình cự tuyệt, nhưng thực mau Liêu Minh lại lần nữa có tinh thần, bắt đầu vui vẻ.

Yeah ~ bái sư ~ vui quá đi~

Bên kia, vẻ mặt của ba người Phòng Á Tư cùng Ngụy Thành, Thái Chu đều là vẻ cực kỳ hâm mộ.

Ba người bọn họ cũng muốn bái sư.

Bởi vì dáng vẻ vẽ trận pháp bắt quỷ vừa rồi của Tư Hàng thật sự là quá soái rồi! Đặc biệt là lúc ra lệnh cho bọn họ đứng ở trận pháp chặn nữ quỷ kia, uy áp cùng khí thế đó, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta sợ rồi.

Vì thế ba người bọn họ cùng nhau nói: “Cái kia…… Chúng tôi cũng muốn bái sư.”

……

Không người phản ứng.

Đối phương ngoảnh mặt làm ngơ, giống như không nghe thấy.

Thấy thế, ba người bọn họ ngượng ngùng ngậm miệng lại, thức thời từ bỏ ý niệm này.

Cùng lúc đó, Liêu Minh thường xuyên bị ba người bọn họ bắt nạt ở trường lại càng vui vẻ hơn.

Hắc hắc ~ sư phụ chỉ thu cậu làm đồ đệ!

……

Hai mươi phút sau.

Xe buýt chậm rãi lái vào bến xe, hai phút sau, xe buýt dừng lại ở bến xe.

Sau khi xe buýt dừng lại, Tư Hàng không chút do dự đứng lên từ chỗ ngồi, xuống xe trước nhất. Mấy người khác trong xe giống như sợ bị thứ đồ dơ bẩn gì đó quấn lên, vội vàng xuống xe rời đi.

Dáng vẻ vội vã rời đi kia, giống như có ác quỷ đuổi ở sau lưng vậy đó.

Xuống xe, Tư Hàng đứng ở trong bến xe, híp híp mắt, mặt không biểu tình nhìn quanh bốn phía một vòng.

Ở trong trí nhớ của Kim Chí Quốc, Kim Chí Quốc cũng là ngồi xe từ chỗ này xuất phát, sau đó đi đến trước núi Thanh Thành. Sau đó…… xui xẻo bị Tư Hàng bám vào người, đoạt xá.

Tư Hàng lẳng lặng đứng ở ngoài xe, lạnh nhạt nhìn chăm chú quang cảnh bên trong bến xe, còn về Liêu Minh, vẻ mặt vui vẻ đi theo sau y.

Trước mắt cách lúc khai giảng còn một đoạn thời gian, cho nên Liêu Minh cũng không vội vã trở về.

Trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, Liêu Minh quyết định, sư phụ đi đâu, cậu sẽ đi đó.

Không biết vì sao, rõ ràng đều là quỷ, nhưng những con quỷ khác sẽ chỉ làm cậu sợ hãi, nhưng đổi thành Tư Hàng, lại biến thành tràn đầy cảm giác an toàn.

Thật giống như là, chỉ cần có Tư Hàng ở, gì cũng không cần sợ.

Bên kia.

Sau khi không cảm xúc nhìn chung quanh một vòng, Tư Hàng lập tức chuẩn bị rời đi.

Chỉ là y vừa nhấc chân muốn đi, người bán vé trên xe đột nhiên vội vội vàng vàng vọt ra, ngăn y lại.

Tư Hàng nhăn nhăn mày.

Người bán vé thở hồng hộc: “Đại sư, từ từ ——”

Tư Hàng mặt không biểu tình nhìn chăm chú vào đối phương.

Người bán vé đứng ở trước mặt Tư Hàng, thở hổn hển, tay chân luống cuống móc một chồng tiền từ túi xách bên hông ra, cầm tay Tư Hàng, không chút nghĩ ngợi muốn nhét vào trong tay Tư Hàng.

Nhưng bị Tư Hàng tay mắt lanh lẹ tránh thoát.

Nhìn biểu tình ghét bỏ không chút nào che giấu trên mặt Tư Hàng, người bán vé cười gượng, biểu tình hiện chút lúng túng nói: “Đại sư ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn cảm tạ ngài thôi, nếu không phải ngày hôm qua ngài kịp thời ra tay, sợ là ngày hôm qua một nhóm người trên xe chúng tôi đều phải chết ở chỗ quỷ quái kia……”

Tư Hàng lạnh mặt mở miệng: “Không cần.”

Nghe vậy, người bán vé ấp úng nói một tiếng “vậy sao”, vào lúc ông đang ngượng ngùng chuẩn bị thu tiền lại, lúc này, Liêu Minh ở bên cạnh đột nhiên chen vào nói: “Từ từ ——”

Người bán vé sửng sốt.

Liêu Minh nhỏ giọng hỏi sư phụ nhà mình: “Sư phụ…… Ngài có tiền sao?”

Liêu Minh nhìn quần áo trên người sư phụ nhà mình, thấy thế nào, cũng không giống dáng vẻ ta đây là người có tiền.

Nói thẳng ra, thậm chí có thể nói là nghèo.

Tuy rằng không rõ vì sao Liêu Minh đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng lúc này tâm tình của Tư Hàng còn không đến mức khó ở, cho nên y trầm giọng đáp lại một chữ "có" .

Liêu Minh sửng sốt, có chút ngoài ý muốn. Bởi vì nhìn cách ăn mặc trên người Tư Hàng, thật sự là không giống người có tiền.

Vì thế, Liêu Minh không nhịn được hỏi: “Vậy sư phụ…… người có bao nhiêu tiền?”

Tư Hàng nhớ lại số tiền Kim Chí Quốc mang theo khi ra ngoài, sau đó lại trừ đi số tiền hôm qua y trả tiền vé xe, rồi đáp: “Hai trăm ba mươi năm tệ.”

Liêu Minh trầm mặc.

Liêu Minh lại hỏi: “Vậy thẻ ngân hàng có bao nhiêu?”

Tư Hàng: “Một trăm hai mươi.”

Đương nhiên là số tiền này cũng là số tiền trong thẻ của Kim Chí Quốc.

Liêu Minh lại lần nữa trầm mặc.

Liêu Minh trầm mặc trong chốc lát, sau đó cậu xoay người, vươn tay về phía người bán vé đứng bên cạnh.

Tư Hàng: “?”

Người bán vé: “?”

Liêu Minh: “Chú đưa cháu đi, cháu giữ cho sư phụ.”

Người bán vé ngơ ngác đưa tiền qua.

Đưa tiền cho Liêu Minh xong, một lát sau người bán vé mới hậu tri hậu giác nhớ tới mục đích của mình.

Người bán vé nhìn Tư Hàng, thật cẩn thận hỏi: “Chuyện là, đại sư…… Ngài có bán bùa trừ tà hoặc là bùa đuổi quỷ không? Có thể bán cho tôi mấy tấm không? Giá cả như nào ngài cứ nói——”

Trải qua lần này, người bán vé đã có bóng ma tâm lý.

Không mua mấy tấm bùa “trang bị” ở trên người, thật sự là làm lòng ông bất an.

Tư Hàng không chút nghĩ ngợi đáp: “Không có.”

Người bán vé không tin: “Nhưng mà, không phải là lúc trước ngài còn dán ở cửa sổ xe hay sao ——”

Tư Hàng: “Đó không phải là bùa đuổi ma quỷ.”

Tác dụng chủ yếu của Chân Võ Thần phù là trấn áp, không phải là đuổi quỷ cùng trừ tà.

Chỉ là Chân Võ Thần phù là loại bùa thượng thừa, cho nên nếu mấy con tiểu quỷ tầm thường đυ.ng tới, sẽ lập tức tan thành mây khói.

Từ phương diện nào đó tới nói, nó cũng có chút tác dụng đuổi quỷ.

Nghe vậy, người bán vé uể oải rũ đầu xuống.

Lúc này, Liêu Minh đứng ở bên cạnh đột nhiên nói: “Như vậy đi, cháu đưa số điện thoại của cháu cho chú, nếu về sau gặp phải mấy thứ không sạch sẽ như vậy, chú có thể liên hệ sư phụ cháu, sư phụ cháu sẽ hết lòng giúp chú giải quyết.”

Nghe vậy, mắt người bán vé sáng ngời.

Người bán vé: “Thật sao?!”

Liêu Minh gật đầu.

Gật đầu xong Liêu Minh nói: “Chỉ là, không phải miễn phí đâu ạ.”

Người bán vé vội nói: “Ngài thu nhiều ít đều được!”

So với mạng sống, tiền tính là gì chứ?

Lúc này Tư Hàng đã trầm mặt, nhăn mày.

Biểu tình kia, hiển nhiên là đã có chút không vui rồi.

Ngày hôm qua y ra tay, chẳng qua là bởi vì hiện giờ thực lực của y vô dụng, yêu cầu hấp thu quỷ khí trên người đám quỷ vật kia để bổ sung thực lực thôi, hoàn toàn không liên quan gì đến mạng người một xe kia cả.

Bọn họ sống hay chết, y không quan tâm.

Y vốn ghét bỏ nhân loại, sao có thể ra tay cứu giúp bọn họ chứ.

Hiện giờ không có khả năng, về sau cũng không có khả năng.

Liêu Minh nhìn biểu tình của sư phụ nhà mình, hơi hơi nhón chân, nhỏ giọng nói với sư phụ nhà mình: “Sư phụ, chúng ta phải kiếm tiền!”

Tư Hàng nhíu mày hỏi lại: “Vì sao?”

Liêu Minh lại một lần trầm mặc.

Thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, sư phụ nhà mình vốn không phải người, mà là quỷ, nghĩ đến đây, Liêu Minh có thể lý giải câu hỏi “why” kia của sư phụ nhà mình.

Bởi vì quỷ không cần ăn gì, không cần ngủ, cũng không cần mặc quần áo.

Vì thế, Liêu Minh nhẫn nại giải thích với sư phụ nhà cậu: “…… Sư phụ, ăn uống tiêu tiểu đều cần tiền!”

Nghe vậy, Tư Hàng nháy mắt lộ ra biểu tình quái dị “mấy thứ này liên quan gì đến ta à.”

Liêu Minh nói nhỏ: “Sư phụ…… Ngài hiện giờ không phải quỷ, là người.”

Tư Hàng trầm mặc.

…… Quên mất tiêu.

Quả nhiên, so với người, y vẫn thích làm quỷ hơn.