Chương 11

Xe buýt thẳng tắp nghiền qua người nam quỷ, tài xế khẩn trương đến mức không tự giác được nuốt nuốt nước miếng, ông cho rằng đến lúc đó sẽ xảy ra trường hợp cực kỳ máu me, nhưng mà trên thực tế, không có gì xảy ra cả.

Xe buýt cứ như vậy thẳng tắp đi qua, cũng không đυ.ng vào cái gì hết.

Đến nỗi về con quỷ mà bọn họ nhìn thấy, giống như không khí, vào thời điểm xe buýt sắp đυ.ng phải nó, nó liền biến mất ngay trong nháy mắt.

Thấy vậy, tài xế ngơ ngẩn cả người.

Tài xế ngẩn người ra một lúc lâu, lúc sau ông mới hoàn hồn.

Sau khi hoàn hồn, chỉ thấy thân mình ông run run, ngón tay lạnh ngắt.

Nếu…… Nếu vừa rồi ông…… Không nghe khuyên can, cứ như vậy trực tiếp dừng xe lại, sau đó mở cửa xe……

Ông không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Càng nghĩ, người ông càng lạnh như băng.

Tài xế gắt gao nắm chặt tay lái, không dám buông ra một chút nào hết. Mắt ông nhìn thẳng vào con đường chính phía trước, lái về phía trước.

Lúc này, bất kể là ông nhìn thấy gì, ông đều coi như không nhìn thấy, trực tiếp coi như không nhìn thấy…

Xe buýt thẳng tắp chạy về phía trước một đoạn, khoảng mười phút sau, tài xế rốt cuộc cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cảm giác lúc trước của ông là đúng.

Đoạn đường này…… Ông vẫn luôn không ngừng lái qua lái lại, giống như đang chuyển động tại chỗ.

Tài xế kinh hoảng thất thố, lập tức quay đầu lại, kêu: “Trời ——”

Tư Hàng: “Im miệng.”

Lúc này tài xế mới hậu tri hậu giác nhớ tới những lời vừa nãy của Tư Hàng, ông lập tức câm miệng.

Sau đó, chỉ thấy tài xế với vẻ mặt cứng đờ mở miệng: “Tôi phát hiện xe giống như vẫn luôn chạy quanh ở đoạn này, đoạn đường này tôi nhớ rõ tôi đã lái qua ít nhất ba lần rồi. Giờ phải làm sao đây? Nếu còn tiếp tục như này nữa, sớm hay muộn gì thì xăng xe cũng cạn kiệt. Chỗ này rừng núi hoang vắng, gần đây cũng không có trạm xăng dầu nữa, trạm xăng dầu gần nhất cũng cách chỗ này mấy chục km liền. Nếu xe tắt máy ở chỗ này, chúng ta liền ——”

Sau khi phát hiện ra xe không ngừng chạy quanh một chỗ, tài xế ngồi ở vị trí điều khiển xe cực kỳ hoảng hốt, ông không ngừng lải nhải nói, câu chữ cũng dần dần không có logic.

Tư Hàng ngại phiền, ném ra hai chữ.

Tư Hàng: “Im lặng.”

Nghe vậy tài xế vội ngậm miệng.

Tư Hàng nhìn chăm chú vào cảnh tượng ngoài xe, híp híp mắt.

Trong giây lát, y nhìn thấy gì đó, ấn đường y khẽ động.

Chỉ thấy y vươn tay ra chỉ chỉ phía chếch bên trái xe.

Tư Hàng: “Lái về hướng kia.”

Tài xế ngồi ở ghế điều khiển ngẩn ngơ, nhìn theo hướng ngón tay y chỉ.

Nhìn xong, tài xế nói theo bản năng: “Nhưng mà, chỗ đó không có đường.”

Theo hướng đầu ngón tay Tư Hàng chỉ, khắp nơi đều là đồng ruộng.

Không có cây, không có cây nông nghiệp, cũng không có nhà, càng không có đường.

Cái gì đều không có, trống rỗng một mảnh.

Giọng Tư Hàng lạnh băng, ngữ khí của y vẫn không thay đổi, y nói: “Lái đi.”

Nhìn đồng ruộng ven đường, tài xế do dự một lúc lâu, cuối cùng ông vẫn cắn răng, ngoan ngoãn chuyển tay lái, lái xe đi vào.

Sau khi tiến vào ô ruộng, bánh xe tức khắc bị lún vào trong bùn đất, gầm xe buýt cũng cách mặt đất gần hơn một chút. Thấy thế, tài xế hoảng loạn quay đầu nhìn về phía Tư Hàng.

Nhưng, ông chỉ nghe thấy Tư Hàng mặt không biểu tình nói: “Nhìn đường.”

Tài xế không có biện pháp, đành phải quay đầu lại, tiếp tục lái về phía trong.

Hiện giờ, trừ Tư Hàng ra, không có ai để ông dựa vào hết.

Người trên xe này, cuối cùng là sống hay chết, tất cả đều dựa vào lời nói trong giây phút ngắn ngủi này của Tư Hàng.

Bánh xe bị lún vào bùn đất, sau khi tài xế xoay xoay chuyển động vô lăng tại chỗ luôn, thì một lát sau, nó đột nhiên chạy ngon ơ một cách thần kỳ.

Xe buýt tiến vào đồng ruộng chậm rãi đi về phía trước, đại khái là bởi vì dọc theo đường đi lúc sau quá mức thông thuận, nên bác tài ngồi ở vị trí tay lái có “ảo giác” như xe đang chạy trên mặt đường xi măng.

Sau khi xe buýt chạy vào trong ruộng, “đồ vật” không ngừng đυ.ng vào ngoài cửa xe dọc theo đường đi vừa rồi, giống như bị cái gì đó kí©h thí©ɧ, tức khắc đâm vào của xe một cách kịch liệt hơn.

Trải qua một đoạn đường không ngừng bị “tác động vật lý” vừa rồi, cửa xe buýt vốn đã không kiên cố chắc chắn đã xuất hiện một vết lõm thật sâu.

Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, khoảng tầm năm phút nữa, cửa xe buýt sẽ bị mấy thứ ngoài cửa kia phá vỡ.

Tư Hàng nhìn vết lõm sâu trên cửa trước rồi nhìn phần mộ ngoài xe.

Y không nhanh không chậm “chậc” một tiếng.

Chỉ thấy nữ quỷ và nam quỷ lớn lớn bé bé đứng đầy trên phần mộ ngoài xe.

Chúng đứng im ở đó không nhúc nhích, hai mắt âm u nhìn chằm chằm phương hướng của xe buýt.

Chỉ cần mở cửa xe ra, đám quỷ vật này, sẽ lập tức vọt lên trên xe.

Nếu chỉ là một con, Tư Hàng đã sớm bảo tài xế mở cửa ra rồi. Tuy thực lực của y bị giảm đi, nhưng đối phó với một hoặc hai con tiểu quỷ thì không thành vấn đề.

Nhưng nếu là hàng trăm con quỷ thì sẽ có chút khó khăn.

Tư Hàng liếc mắt nhìn phần mộ ngoài xe một cách khó chịu, sau đó y quay đầu lại nhìn sáu người trong khoang xe buýt.

Cuối cùng, y nâng cằm lên nói với Liêu Minh, người có dáng vẻ trấn định nhất ở đây: “Lại đây.”

Thấy vậy, Liêu Minh ngẩn người ra, trong lúc nhất thời cậu không phản ứng lại được.

Liêu Minh nhìn trái nhìn phải quanh một vòng, sau khi thấy năm người khác đều đang nhìn cậu, cậu mới hậu tri hậu giác ý thức được Tư Hàng đang gọi cậu.

Chỉ thấy Liêu Minh vươn tay, mờ mịt chỉ chỉ vào mặt cậu.

Liêu Minh: “…… Gọi em sao?”

Tư Hàng nhìn thẳng vào Liêu Minh, không đáp.

Trước sự trầm mặc này, đáp án, không cần nói cũng biết.

Liêu Minh rụt rụt người lại, xoay chân về phía Tư Hàng, chuẩn bị đi qua chỗ y.

Nhưng mới đi được nửa bước, Liêu Minh đột nhiên ý thức được điều gì đó.

Chỉ thấy cậu cúi đầu, chỉ chỉ huyết trận bên chân mình, sau đó lại chỉ chỉ nữ thi cạnh đó, cuối cùng chỉ năm người khác cạnh cậu.

Chỉ xong, Liêu Minh nhỏ giọng hỏi: “Cái kia…… Không cần tiếp tục đứng ở chỗ này nữa sao?”

Tuy rằng nữ quỷ đã sớm biến mất, nhưng bởi vì Tư Hàng vẫn luôn không nói bọn họ có thể di chuyển, cho nên sáu người bọn họ vẫn luôn đứng thẳng bất động tại chỗ, không dám nhúc nhích. Sợ chính mình đột nhiên lỗ mãng nhích nhích người, nữ quỷ sẽ sống lại.

Nghe vậy, Tư Hàng lạnh lùng nói: “Không cần.”

Lúc này Liêu Minh mới hiểu rõ, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Năm người còn lại cũng giống như sống sót sau tai nạn, lúc này bọ họ mới dám thả lỏng cơ thể căng chặt của mình ra, từng người về lại chỗ ngồi của bọn họ.

Sau khi về chỗ của mình xong, phụ xe hét lên thất thanh.

Bởi vì ông ta nhìn thấy, tờ tiền giấy hai mươi đồng mà người phụ nữ trung niên lúc nãy, à không, nữ quỷ kia đưa cho ông ta, trên thực tế là một tờ nhân dân tệ dính đầy máu! Khó trách lúc ông ta nhận lấy tiền, thấy nó ẩm ẩm, hoá ra là vì phía trên tờ tiền kia đều là máu!

Nghĩ đến đây, phụ xe điên cuồng lau tay, sợ chính mình dính vào đồ vật không sạch sẽ gì đó.

Người thứ hai kêu to là Thái Chu và Ngụy Thành, hai người bọn họ cùng lúc la hét ầm ĩ.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy, bọc giấy mà lúc trước nữ quỷ kia đưa cho bọn họ, bên trong trên thực tế không phải là thịt xông khói, mà là một khối thịt hư thối của xác chết. Nó đã biến thành màu đen và bốc mùi hôi thối, phía trên còn có giòi bọ màu trắng ngoe nguẩy, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta hãi hùng buồn nôn.

Nhìn khối thịt sinh dòi không biết là bộ phận nào trên cơ thể của xác chết được gói trong tờ báo, hai người Ngụy Thành và Thái Chu nhanh chóng ném nó đi, sau đó bọn họ liền bấu vào ghế bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Còn may hồi nãy lúc bọn họ muốn ăn, Phòng Á Tư đã ngăn bọn họ lại!

Bằng không……Bọn họ không dám nghĩ nữa!

Cùng lúc này, Liêu Minh thật cẩn thận đi tới bên người Tư Hàng.

Từ trước cho tới giờ Liêu Minh đều rất sợ quỷ. Đối với quỷ loại đồ vật này, cậu thường có suy nghĩ: có thể không tới gần thì tuyệt không tới gần, thậm chí là tránh còn không kịp. Nhưng không biết có phải là vì Tư Hàng quá mức ít nói hay không, hơn nữa còn là vì y cực kỳ không thích bị người khác gọi là thiên sư, nên đối với Tư Hàng, Liêu Minh không có sợ y đến như vậy.

…… Tuy rằng cậu vẫn hơi sợ Tư Hàng nhưng so với đồ vật ngoài cửa, Liêu Minh cảm thấy thoạt nhìn Tư Hàng thân thiết hơn rất nhiều.

Liêu Minh đến gần, cuối cùng cậu dừng lại ở chỗ cách Tư Hàng nửa thước, sau đó, cậu mở miệng nhỏ giọng hỏi: “…… Em lại đây rồi, sau đó thì sao ạ?”

Tư Hàng mắt cũng không nâng, nói: “Trong túi tôi có bùa.”

Liêu Minh chớp chớp mắt, mờ mịt.

Tư Hàng nâng nâng cằm về phía cửa xe, nói ngắn gọn: “Lấy một tấm, dán lên đi.”

Liêu Minh chớp chớp mắt, chỉ hướng cửa xe: “Dán ở trên cửa xe sao?”

Tư Hàng không nói chuyện.

Thấy vậy Liêu Minh liền hiểu.

Còn vì sao mà y không chịu tự mình lấy bùa ra.......

Liêu Minh đại khái đoán ra lý do.

Chỉ thấy Liêu Minh do dự vươn tay, sờ túi của Tư Hàng, vừa sờ, vừa thật cẩn thận hỏi: “Cái kia…… Tấm nào cũng được sao?”

Tư Hàng: “Ừm.”

Liêu Minh lĩnh ngộ gật gật đầu: “Như vậy à……”

Những lá bùa vốn dĩ được để ở trong túi Tư Hàng…… À không, trong túi của Kim Chí Quốc, trừ lá bùa gϊếŧ quỷ nhiễm máu kia ra, còn lại cơ bản đều là cùng loại.

Những lá bùa đó, cũng chính là Chân Võ Thần phù mà Kim Chí Quốc bóc từ nắp quan tài ra.

Liêu Minh nhẹ nhàng sờ tay vào túi Tư Hàng, cẩn thận lấy một lá Chân Võ Thần phù từ trong ra.

Tiếp theo, Liêu Minh cầm lá bùa màu vàng trong tay, khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, sau đó, chỉ thấy cậu hít sâu một hơi, chậm rãi tới gần cửa xe, duỗi tay dán lá bùa ở trong lòng bàn tay lên cửa xe.

Đây là lá bùa thượng thừa nhất trong giới thiên sự, là loại chuyên môn dùng để trấn áp quỷ vật cường đại như Tư Hàng. Bởi vì những lá bùa đó mà giờ Tư Hàng yếu đến mức chỉ cần hiện nguyên hình dưới ánh mặt trời, y sẽ lập tức bị hồn bay phách tán.

Thân là lão quỷ nghìn năm, thực lực của Tư Hàng cường đại đến mức ngay cả một số thiên sư đắc đạo trong giới thiên sư, y đều không để bọn họ vào mắt, nhưng hiện giờ, chỉ vì những lá bùa đó mà y lại bị suy yếu đến mức này, cho nên có thể thấy được những lá bùa đó có bao nhiêu uy lực.

Ngay cả Tư Hàng đều không thể chống lại chúng, vậy thì cũng càng đừng nói đến đám tiểu quỷ ở phía bên ngoài kia.

Bởi vậy, vào khoảnh khắc lá bùa được dán vào cửa xe kia, đám quỷ ngoài cửa xe lập tức kêu thảm thiết một tiếng rồi hồn bay phách tán ngay trong nháy mắt.

Quỷ vật biến mất, âm thanh va chạm vào cửa xe cũng vì thế mà dừng lại

Âm thanh va chạm bỗng dưng biến mất không còn nữa khiến Liêu Minh đứng ở cửa xe ngẩn ngơ, cậu quay đầu lại nhìn Tư Hàng theo bản năng.

Nhưng mà Tư Hàng sớm đã xoay người lại đi về chỗ cũ của y ngồi rồi.

Thấy vậy Liêu Minh nâng giọng lên, hỏi: “Cái kia…… Sau đó thì sao?”

Tư Hàng cũng không ngẩng đầu lên nói: “Chờ.”

Liêu Minh đứng tại chỗ, hai mắt mờ mịt.

Cho nên, đây là ý đã tốt rồi, không cần quan tâm nữa à?

Mang theo nghi hoặc, Liêu Minh chậm rãi đi về vị trí của cậu.

Liêu Minh liên tiếp muốn nói lại thôi, nhưng thấy Tư Hàng hoàn toàn không có ý mở miệng nói chuyện, cậu chỉ có thể yên lặng ngậm miệng lại.

Nhưng.....Trên người một con quỷ, sao lại mang theo nhiều bùa chú mà chỉ thiên sư mới có như vậy chứ?

Hơn nữa, y và vài thứ ngoài cửa kia…… không phải là đồng loại hay sao? Vì sao lại “gϊếŧ hại lẫn nhau’ chứ? Hơn nữa, rõ ràng y là quỷ, nhưng y lại hoàn toàn không có dáng vẻ hứng thú với “những người sống” như bọn họ.

Không, thậm chí còn không phải là không có hứng thú, mà đã tới mức độ chán ghét luôn rồi.

Rõ ràng đồng dạng là quỷ, nữ quỷ kia, vì hại người, cực kỳ nhiệt tình với mọi người trong xe. Nhưng y, lại vẫn luôn ngậm chặt miệng lại, hoàn toàn là dáng vẻ không muốn nói chuyện nhiều với “người” khác.

Chuyện này, cũng quá kỳ lạ đi.

Liêu Minh nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.

________

Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện nông thôn kết thúc.

Chương sau vào trong thành phố.