Chương 10

Tư Hàng lẳng lặng đứng tại chỗ, lãnh đạm nhìn chằm chằm nữ quỷ trong huyết trận.

Nữ quỷ không ngừng gào thét kêu la thảm thiết trong huyết trận. Thời gian trôi qua, tiếng kêu thảm thiết của nữ quỷ cũng càng thêm thê lương hơn. Những tiếng hét đinh tai nhức óc như kim loại cào vào mặt kính, khiến người nghe thót tim, nổi cả da gà.

Nữ quỷ bị huyết trận tra tấn không thể hóa hình, thống khổ giãy giụa lăn lộn trên mặt đất, oán khí trên người nữ quỷ càng ngày càng nồng đậm. Mà cùng với sự oán hận ngày càng sâu hơn của ma nữ, tiếng va chạm bên ngoài cửa xe cũng càng kịch liệt.

Tài xế ngồi ở ghế lái hoảng hốt, hết lần này tới lần khác ông muốn nói gì đó, nhưng thấy Tư Hàng không có ý nói gì, tài xế chỉ có thể đè nén sợ hãi mà đi tiếp. Người lái xe nhìn chằm chằm vào những gò mộ dài vô tận giống như không có điểm dừng bên đường, ông hoảng sợ mặt tái nhợt lại. Chẳng lẽ là do ảo giác của ông?

Sao ông cứ cảm thấy, hình như nãy đã đi qua đoạn đường này rồi nhỉ??

Tài xế ngồi ở ghế lái kinh sợ nghĩ. Mà phía sau ghế lái, chính xác hơn là trong khoang xe, nữ quỷ đang ôm lấy mặt nó, không ngừng gào rống kêu la thảm thiết.

Nữ quỷ rất muốn lao ra khỏi huyết trận, nhưng mỗi lần muốn lao ra, huyết trận lại giống như một bức tường thủy tinh vô hình, gắt gao nhốt ả ta ở trong đó.

Ả không thể đi bất cứ nơi nào ngoài vòng trận cả. Sáu người đứng ở phía trước trận pháp sợ nữ quỷ kia đột nhiên xông ra cắn bọn họ, hoặc quay người chiếm lấy... Bọn họ chỉ biết run rẩy đứng tại chỗ, lo lắng và sợ hãi. Nhưng nào ai biết, nữ ma quỷ kia lại bị nhốt ở bên trong, căn bản không thoát ra được.

Thấy vậy, một số người mới thở phào nhẹ nhõm. Thái Chu tò mò quá bèn hỏi: "Cái đó. . . Thiên. . . ". Ngay khi vừa thốt lên, Thái Chu còn chưa kịp nói ra chữ “sư”, Tư Hàng đã lạnh lùng lướt qua. Đôi mắt và biểu cảm không chút ý cười.

Vì thế, Thái Chu chỉ biết lặng lẽ nuốt từ còn chưa kịp nói kia vào lại trong bụng.

Thái Chu nhìn khuôn mặt lạnh băng của Tư Hàng, thận trọng hỏi: "Ừm... Vừa rồi, anh bảo bọn tôi đứng ở đây có phải để có thể nhốt con... ừm... ma nữ này không?"

Tư Hàng phớt lờ như thể không nghe thấy.

Thái Chu lúng túng. Người đàn ông mặc vest bên cạnh trả lời thay Tư Hàng: "Không phải cậu đang hỏi thừa à?"

Thái Chu yếu ớt ồ lên một tiếng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói nhảm nữa.

Ông chú phụ xe nhìn chằm chằm nữ quỷ giãy giụa kêu gào kinh hãi một hồi, không nhịn được liền hỏi: "Thiên sư...à ờ… Chàng trai à, trận địa này của cậu, rốt cuộc là trận địa gì thế? Sao lại cần chúng tôi đứng bên cạnh mới có thể nhốt được nữ quỷ?"

...

Đáp lại chỉ là sự phớt lờ.

Ông phụ xe tưởng Tư Hàng không nghe thấy, thử hỏi lại: “...Chàng trai à?”

...

Vẫn không có phản ứng gì.

Ông chú phụ xe chán nản ngậm miệng lại. Ông tự lẩm bẩm: Sao người này lại không để ý đến ông nhỉ?

Trận pháp này là một trận Lục Thừa Nhϊếp Hồn Trận, có thể luyện hóa quỷ cấp thấp. Mức độ luyện hóa hoàn toàn phụ thuộc vào sáu người còn sống đang đứng trên trận pháp. Lục Thừa Nhϊếp Hồn Trận, ý nghĩa như tên, trận pháp này cần 6 người lớn còn sống. Sáu người đứng đối diện nhau theo từng cặp, đứng ở mắt trận, dùng dương khí làm dẫn, áp chế âm khí trên người luyện quỷ. Năng lượng dương càng lớn, cường độ của trận pháp càng mạng, tốc độ luyện hóa sẽ càng nhanh hơn, nhưng khi trận pháp vận hành, sáu người tuyệt đối không được rời khỏi mắt trận, nếu không trận pháp sẽ thất bại ngay lập tức.

Và đó không phải là tất cả.

Nếu trận pháp này thất bại, sáu người chắc chắn sẽ bị phản ứng ngược lại ngay lập tức.

Đương nhiên.

Tư Hàng sẽ không cho phép thất bại này xảy ra. Vì nó sử dụng năng lượng dương của người sống, và còn có khả năng bị phản tác dụng rất lớn, nên những thiên sư chính thống bình thường sẽ không tu luyện trận pháp này. Có vô số trận pháp có thể tu luyện, sao phải bận tâm tu luyện trận pháp rất nguy hiểm này chứ?

Lục Thừa Nhϊếp Hồn Trận này, vài trăm năm trước có lẽ còn một số thiên sư biết sử dụng, nhưng theo thời gian, bởi vì ngày càng ít người tu luyện trận pháp này, nó dần dần suy tàn và ít người biết đến.

Còn về vì sao Tư Hàng biết... hoàn toàn là bởi vì Lục Chiếu Luật. Và chính xác thì y đã học từ Lục Chiếu Luật như nào... y không muốn nhớ lại nữa.

Cơ thể nhóc trai có nhiều dương khí nhất trong số tất cả các cơ thể. Còn nhóc trai là thế nào, tức là mấy thằng nhóc chưa phá trinh, dưới mười tám tuổi. Cơ thể bọn họ có dương khí nặng, phù hợp để dùng trong mắt trận này nhất. Hiện giờ có bốn nhóc trai đang đứng trên mắt trận, nên có thể tưởng tượng được tác dụng và sức mạnh của trận pháp này.

Tư Hàng bất động đứng tại chỗ, hờ hững nhìn nữ quỷ trong huyết trận đang dần bị luyện hóa.

Bởi vì trận pháp được vẽ bằng máu tinh khiết của cơ thể y đang bám vào, nên tất cả quỷ khi sau khi được tinh luyện đều tự nhiên chảy vào cơ thể y.

Người khác không thấy được, nhưng Liêu Minh, người có đôi mắt âm dương, lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trong tầm mắt của Liêu Minh, dưới tác động của huyết trận, bóng dáng nữ quỷ dần dần mờ đi, sau đó hóa thành một làn khói xanh lam. Làn khói xanh lam vô hình này chậm rãi bay về phía Tư Hàng, cuối cùng bị y hấp thụ hoàn toàn.

Liêu Minh sững người.

Liêu Minh nhìn Tư Hàng, do dự không dám nói.

Người sau dường như cảm nhận được điều gì đó, lạnh lùng liếc nhìn cậu.

Liêu Minh run lẩy bẩy vội quay mặt đi chỗ khác.

Tư Hàng đứng tại chỗ, mặt không chút thay đổi liếc nhìn Liêu Minh một cái, sau đó thu hồi ánh mắt. Sau khi nữ quỷ biến thành khói xanh biến mất, tiếng kêu chói tai cùng bóng dáng đáng sợ của ả ta cuối cùng cũng biến mất ở trước mắt sáu người.

Sáu người đang đứng thở phào nhẹ nhõm, nước mắt gần như trào ra. Cùng với sự biến mất của nữ quỷ, thân thể bị nữ quỷ ám cũng lộ ra bộ dáng thật sự.

Một xác phụ nữ thối rữa và bốc mùi xuất hiện trước mặt sáu người. Mặt xác chết xanh tím, bốc ra mùi hôi thối, trong mắt chỉ còn lại hai hố đen trống rỗng. Miệng ả có vẻ như đã bị mất lưỡi. Thi thể nữ có lẽ là bị cắt cổ chết, sau khi nữ quỷ biến mất, đầu và thân của thi thể nữ này đã tách ngay nhau ra.

Bộ dáng trước mắt này khiến bọn họ hoàn toàn không thể tin được, cách đây không lâu, bà ấy còn nhiệt tình tặng đặc sản ở quê cho bọn họ.

Nghĩ đến đặc sản, tim của những người nhận quà nhảy lên một nhịp.

Nếu người phụ nữ trung niên này là một con quỷ, vậy thì thứ vừa rồi họ nhận, là gì thế?

Tuy không biết là thứ gì, nhưng bọn hắn có thể khẳng định, tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì!

Nghĩ đến đây, ba người Phòng Á Tư và ông chú phụ xe hồi nãy nhận quà không khỏi tái mặt, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Đặc biệt là Thái Chu và Nguỵ Thành. Vừa rồi hai người còn định ăn nữa cơ, nếu không phải Phòng Á Tư kịp ngăn lại, đồ ăn mà nữ quỷ đưa cho ấy đã sớm chui hết vào trong bụng rồi.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Thái Chu và Ngụy Thành đều xám ngoét như cà dính sương, cực kỳ khó coi.

Lúc này, người tài xế ngồi phía trước chợt thoáng nhìn thấy gì đó.

Ông chỉ vào lề đường, nói: "Có người muốn lên xe kìa!"

Cách đó không xa, một người đàn ông gầy gò đang đứng bên đường, háo hức vẫy tay về hướng xe buýt, như thể anh ta rất muốn lên xe.

Người lái xe vừa nói chuyện, vừa vô thức chuẩn bị dừng lại. Nhưng bị Tư Hàng chặn lại, nói với vẻ mặt không biểu cảm: "Không được dừng, tiếp tục đi đi."

Tài xế do dự, ở xứ hoang vu này, người ta đợi rất lâu, khó khăn lắm mới đợi được một chiếc xe đến. Kết quả xe lại chẳng dừng lại. Nghĩ đến đây, tài xế không khỏi khó chịu thay người đàn ông kia.

Tài xế nghĩ tới đây nói: "Dừng một chút thôi, để anh ta lên..."

Ông ta còn chưa kịp nói xong, người mặc âu phục đã lớn tiếng quát: "Ngoài cửa còn có quỷ kìa, ông muốn để cả quỷ lên xe cùng à?"

Người lái xe nhỏ giọng nói: "Không phải còn có thiên sư ở đây à?”

Tư Hàng nghe thấy từ “thiên sư” này lần thứ hai trong ngày, sắc mặt tối sầm lại.

Tư Hàng: "Còn để tôi nghe hai từ này lần nào nữa, tôi sẽ khâu miệng ông lại."

Người tài xế bèn ngậm miệng ngay lập tức.

Theo lẽ thường, không có ai nghĩ đây là lời nói thật, chỉ nghĩ đó là câu trêu đùa.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy những gì Tư Hàng đã làm với ả nữ quỷ vừa rồi, không ai có mặt tại đây còn nghĩ những gì y vừa nói chỉ là đang đùa.

Người lái xe ngoan ngoãn im lặng, nhưng vẫn muốn dừng xe đón người. Lại nói: "Tôi vừa mở cửa một lúc, đợi anh ta đi lên…” Người tài xế đang nói nửa chừng, lúc này Liêu Minh đột nhiên rụt rè xen vào: "Đừng dừng lại, người bên cạnh đường ấy... cũng là quỷ.”

Vẻ mặt của người tài xế cứng đờ, anh ta hỏi lại với vẻ không thể tin được: “Cũng... là quỷ?”

Liêu Minh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ông không để ý à, khi đèn pha chiếu qua, người đó không có bóng.” Vì vậy, Tư Hàng bảo anh ta đừng dừng lại, tiếp tục lái xe.

Sau khi Liêu Minh nói xong, những người có mặt đều run lên, suýt nữa thì khóc vì sợ hãi.

Nếu vừa rồi tài xế dừng lại và để người đó đi lên, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, họ không dám nghĩ nữa.

Nghe vậy, tài xế tái mặt, lập tức tăng tốc, cố gắng nhanh chóng bỏ lại bóng quỷ bên đường.

Ông đạp mạnh chân ga, người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi vừa khóc vừa lắp bắp: “Tôi… tôi không dám tự quyết định lần nào nữa đâu… Thiên… Anh nói gì thì tôi làm cái đó!"

Vừa dứt lời, tài xế lập tức hét lớn.

Bởi vì người đàn ông gầy gò vừa rồi, à không, nam quỷ, xuất hiện ở giữa đường. Vừa nãy rõ ràng họ đã bỏ xa nam quỷ kia, nhưng trong nháy mắt, nam quỷ lại xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Mấy người trên xe hoảng sợ, tài xế ngồi ở ghế lái còn hoảng sợ hơn. Lúc này, chỉ nghe thấy Tư Giang nhẹ nhàng phát ra ba chữ.

Tư Hàng: “Cán qua nó.”

Tài xế nhất thời không phản ứng: “Hả?”

Tư Hàng: “Cán.” Nghe được lời này của Tư Hàng, đại não tài xế nhất thời không kịp phản ứng, nhưng chân lại ngoan ngoãn đạp chân ga.

Chiếc xe buýt lao thẳng và cán qua con quỷ nam đó.