Chương 12: Quà tặng hào phóng

Đã rất lâu trong cuộc đời Bạch Linh, mỗi khi nghĩ đến Isupalesso, điều hiện lên trong đầu không phải là tên độc tài máu lạnh sắt đá mà là chiếc xe chở sữa gọn gàng sạch sẽ và sáng sủa.

Dù gặp phải bao nhiêu lời từ chối bài xích trên đường đi, con robot đều chịu khó lau đi lòng trứng dính trên tấm kính, nhặt rác ném vào từ cửa sổ và lau chùi quét tước cho đến khi không còn hạt bụi tì vết, giống như tác phẩm của một bệnh nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Bé chim non cũng ném đồ theo.

Đúng, có cả cậu trong đó.

Trung tâm cứu hộ thường xuyên cắt xén kinh phí, một cơn gió bắc thổi tới, bên ngoài tuyết dày đến đầu gối, trong cái giường chung to lớn chật chội ẩm ướt không hề bật máy sưởi.

Chim cắt tuy mạnh mẽ nhưng tỷ lệ sống sót của chim non rất thấp, mỗi mùa đông tương đương với một trải nghiệm nguy hiểm.

Bé chim non đổ bệnh mấy lần, có bé chim ác là ở giường bên cạnh cười nhạo bé, nói rằng lời nguyền của ma quỷ đã thành hiện thực và lão hoàng đế đang hút máu bé.

"Mùa đông này cậu chắc chắn sẽ không sống sót. Khi cậu chết, tớ sẽ quàng khăn của cậu đến trường."

Bé chim nhỏ cầm chiếc gối lên và đánh bé chim ác là phải khóc lóc om sòm.

Chiếc khăn quàng cổ là mẹ bé cho, trước khi bé ra đi, bà đã tháo nó ra khỏi cổ và buộc vào cho bé.

Bé chim non bắt chước mẹ, quấn chiếc khăn hai lần rồi nhét một phần vào trong áo khoác. Bé vùi mũi vào đó, chỉ để lộ một đôi mắt, giả vờ như hơi ấm kia là sự bảo vệ của bộ lông chim mẹ.

Bé nghĩ, dù sao thì mình cũng sắp chết, còn không bằng bắt cóc một chiếc xe chở sữa và đi bất cứ nơi nào mình muốn.

Bé chim non dứt khoát trốn đi vào lúc nửa đêm.

Những bông tuyết dính vào lông mi trắng nõn, cơn gió lạnh khiến người ta đau đầu muốn nứt ra, nhưng bé chim cắt không sợ gió tuyết lại vươn tay ra, cố gắng giữ thăng bằng và đi ngược gió trong quảng trường vắng vẻ không một bóng người.

Gần đến rồi, gần đến rồi...

Chiếc xe chở sữa vùi trong tuyết giống như một con ốc biển nằm trên cát, bé chim con nhanh chóng chạy đến nơi có ánh sáng, dùng cả tay lẫn chân bò vào cửa sổ rồi nhảy xuống.

Con robot đón được bé và đặt ngồi xuống sàn.

Bé chim non chớp chớp những giọt nước trên lông mi, run rẩy, lớn tiếng nói: "Mi... mi đã bị bắt cóc."

Robot vô cùng hợp tác, làm một tù binh, nó bật điều hòa để sưởi ấm và đổ đầy sữa nóng vào cốc cho bé chim non rồi lấy hộp kẹo trong tủ ra, một nắm lớn, hai nắm lớn... cho đến khi nó nhồi đầy vào chiếc ba lô vải tồi tàn cũ nát của bé.

Bé chim non ngơ ngác trợn tròn mắt, trước món quà hào phóng, bé không biết phải làm sao.

“Không phải... bắt cóc không phải như thế này,” bé chim non cố gắng khoa tay múa chân tỏ vẻ: “Mi phải nghe lời tôi nói và đưa tôi đến nơi tôi muốn đi.”

Robot khởi động xe, tiếng nhạc leng keng lại vang lên giòn giã, bé chim con lại ngân nga bài hát, nằm trước cửa sổ nhìn ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà đang thay đổi cảnh sắc, bọn họ đi qua những con phố chật hẹp, đi qua những quán rượu đã đóng cửa, hù dọa lũ mèo hoang bên đường, loảng xoảng loảng xoảng thay đổi quỹ đạo tuyến đường ray, lái xe từ sườn đồi đến bờ biển dài.

Bé chim non chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.

Bé bóc hai viên kẹo sữa và trả phần còn lại, sau đó ngồi cạnh con robot và chọc chọc nó: "Isupalesso có thực sự ăn tim và gan của chim non vào mỗi ngày không?"

Nó trả lời một cách máy móc: "Không tìm thấy câu trả lời liên quan nào, vui lòng thử lại."

Bé chim non không hề ngạc nhiên, những robot này không thông minh và thường trả lời bằng những giọng nói được cài sẵn, chẳng hạn như "Chúc thân thể bạn khỏe mạnh" và "Xin đừng xả rác lung tung".

Bé chim non lại hỏi: “Ông ấy có kén ăn không?”

Robot: "Xin vui lòng thử lại."

Nhà ga đã ở ngay trước mặt, bé chim non ho khan dữ dội, ôm chặt chiếc khăn quàng cổ, càn quấy nói: "...Mi mang tôi đi đi, cho dù tôi có bị nhân ngư ăn thịt cũng được. Nếu ông ấy không chịu ăn, tôi, tôi sẽ đi giao sữa cùng mi."

Ống kính của robot nhấp nháy: "Xin... Kết quả tìm kiếm: Chúc bảo bối ngủ ngon."

Bé chim non nghẹn lại, đôi mắt hốc hác tiều tụy ngấn nước: “Tôi, tôi không...cần được an ủi.”

"Chúc bảo bối ngủ ngon."

Đêm hôm đó, không biết con robot đã chạm vào chương trình gì, khi bé chim non thu mình trong góc lau nước mắt bao lâu thì cũng bấy nhiêu lâu con robot ngồi xổm bên cạnh và nói “Bảo bối”.

Khi bé chim non tỉnh dậy, phát hiện mình đã được đưa đến bệnh viện, suốt mùa đông năm đó, bé đã được chăm sóc chu đáo.

Mọi người đều nói bé may mắn vì được chính phủ hoàn trả chi phí chữa bệnh, cũng có người ác ý cho rằng đây là bằng chứng không thể chối cãi cho thấy lão hoàng đế đã dùng xe chở sữa theo dõi.

Khi xuất viện, bé chim non bò đến bàn y tá và xin hóa đơn từ các chị gái.

Trang ký tiền hoàn trả không có tên nhân ngư nào mà chỉ có dấu chạm nổi chữ thập của Isupalesso.

Bé chim non bèn cắt biểu tượng xuống và dán nó vào ngực, phía trên trái tim.

Sau này, bé chim non lớn lên, mới mười ba mười bốn tuổi liền hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ tiến vào quân đội. Cuối cùng được nghỉ một ngày, cậu quay trở lại quảng trường, nhưng tiếng leng keng chậm rãi vang lên đã không còn nữa.

Xe điện chạy bằng ray đã bị xi măng lấp phẳng, tòa nhà dán đầy áp phích Cade, cậu vô cùng lo lắng và đến nhà máy sữa bỏ hoang thì phát hiện chiếc xe chở sữa cũ đã rỉ sét trong một góc vắng vẻ.

Cậu bước tới và cái đầu con robot không còn xoay được nữa lại phát ra âm thanh lách cách:

"Chúc ngài... khỏe mạnh, chúc ngài, chúc... bảo...ngủ ngon..."

Cậu tìm bộ phận phát ra âm thanh, sửa chữa và bảo trì nhưng chỉ khôi phục lại cài đặt "Bảo bối ngủ ngon" và không thể di chuyển được nữa.

Bạch Linh nép vào lòng robot, ngủ một lát.

Cậu nhắm mắt lại và thì thầm: "Mi cũng ngủ ngon nhé."

Rồi cậu đứng dậy, bắt xe về quân đội và không bao giờ quay lại nữa.

·

Ở nơi làm tổ, dòng nước lạnh vốn tĩnh mịch đột nhiên dâng trào cuồn cuộn bọt nước, nhân ngư đang ngủ say trồi lên từ mặt nước, tựa vào mép hồ, tay ôm trán.

"Có vẻ như ta đã mơ ..."

AI giơ chiếc khăn lên hỏi: “Lại một cơn ác mộng nữa phải không?”

Úc Trầm mệt mỏi mỉm cười và nói: “Đó là một giấc mơ ngọt ngào.”

Mơ thấy một chú chim làm ổ ngủ trong ngực mình, theo nhiệt độ cơ thể của chú chim khiến cho l*иg ngực hắn ấm áp.

AI kinh ngạc chớp chớp ống kính, cứ cách quãng chủ nhân lại uống bổ sung thuốc an thần gần ba mươi năm, sau đó trạng thái càng ngày càng sa sút, cuối cùng hình như cũng có dấu hiệu cải thiện tốt lên?

Đôi khi nó có cảm giác chủ nhân giống AI hơn chúng nó.

Trong hơn 100 năm Isupalesso nắm quyền, hầu như hắn không có một ngày nghỉ ngơi.

Chuỗi dây chuyền sinh thái của hành tinh này mỏng manh hơn trái đất cổ đại gấp mười lần, dù nó đứt mối liên kết nào cũng sẽ tiến triển từng bước một, cuối cùng gây ra thảm họa giống như sóng thần. Điều Isupalesso cần làm là vận hành một hệ thống theo dõi 24 giờ, máy móc chấp hành công tác quản lý nhà nước chính xác kịp thời dập tắt đám cháy tại điểm bốc khói của dây chuyền.

Không ai ngoài hắn có thể trùm dây cương quấn quanh cổ con dã thú cuồng bạo của đế quốc này.

Vì vậy, khi hắn lần đầu tiên ngã xuống mà không hề báo trước, trong lòng quần thần vang lên một thanh âm...

Đất nước này chắc chắn sẽ đi đến hồi kết tận thế không thể vãn hồi.

Isupalesso sức cùng lực kiệt giống như một con thú khổng lồ vượt thời đại, kéo đất nước rộng lớn và phức tạp này tiếp tục tiến lên trong ba mươi năm.

Chiếc xe chở sữa ở quảng trường chỉ là nỗi thương xót mà hắn vắt kiệt mạng sống, là dư âm cuối cùng trong bóng chiều tà hoàng hôn...

Tuy nhiên, cho đến cuối cùng, hắn vẫn không đợi được một phần đáp lại.

AI lén liếc nhìn chủ nhân.

Úc Trầm cầm lấy khăn tắm, nguyên mặt kính của cửa sổ sát đất lộ ra ánh nắng ban mai, trong tầm mắt của hắn giống như nhìn những bông hoa xuyên qua sương mù, mờ mịt và u ám, rõ ràng là sau một đêm hiệu quả của thuốc bổ tinh thần đã mất đi.

"Ngài có muốn đi qua thăm cậu chim nhỏ đó không?" AI hỏi.

Úc Trầm nhặt viên thuốc bổ tinh thần từ chiếc đĩa xương nhỏ làm bằng sứ và nuốt nó vào cái miệng trống rỗng của mình.

Nếu không uống thuốc đúng giờ, hắn sẽ nhanh chóng lâm vào hôn mê.

Vỏ bao con nhộng làm bằng gạo nếp khó khăn trượt xuống thực quản, bị axit dạ dày đói khát sôi sục tràn vào chen chúc xâm thực, chẳng bao lâu sau, cơn đau quặn thắt do dạ dày trống rỗng lan đến trăm dây thần kinh.

Úc Trầm nhấp một ngụm nước đá, đè nén cơn đau, thản nhiên hỏi: "Cậu ấy thế nào rồi? Còn sốt không?"

“Ít nhiều nhờ có ngài trông chừng suốt đêm nên khi tỉnh dậy tinh thần cậu ấy thấy dễ chịu hơn nhiều, tôi bảo cậu ấy là ngài đang nghỉ ngơi, thế là cậu chim nhỏ đó dùng tuốc nơ vít và kìm thay toàn bộ dây điện cũ không dùng được, kể cả hệ thống sưởi hơi bị hỏng cũng có thể sử dụng lại. Tôi khen cậu ấy cừ thật thì cậu ấy lại nói ..."

AI nhấn nút phát bản ghi âm, giọng nói lạnh lùng của chim máy phát ra từ loa phát thanh: “...Tôi rất vui khi có thể giải quyết được khó khăn cho ngài ấy."

Tôi cũng vậy.

Úc Trầm nổi mỉm cười và nói trong lòng.

Cảm giác nóng rát trong bụng dường như vì những lời này đã dịu đi một chút, Úc Trầm mặc quần áo chỉnh tề, trở về cái giường nằm trước đó.

Trước khi viên thuốc bổ dưỡng tinh thần mà hắn uống còn chưa kịp phát huy tác dụng, trong tầm nhìn sáng mờ mờ, hắn nhìn thấy ga trải giường gọn gàng, một chiếc chăn bông gấp như khối đậu phụ và một tờ giấy nhắn trên tủ đầu giường mà không thấy bóng dáng chim đâu.

Ái thất vọng nói: "Ồ, cậu ấy hình như đi rồi."

Úc Trầm cầm lấy tờ giấy lên, hai viên kẹo sữa mang hoa văn khắc ấn lăn vào lòng bàn tay, trên tờ giấy viết rất rõ ràng:

[Đây là món khô bò làm quà đáp lễ - Bạch Linh – kẻ trung thành của ngài]

Úc Trầm nắm chặt hai viên kẹo sữa, mãi sau vẫn không thể bình tĩnh lại.

Một phần báo đáp muộn màng nhưng không bao giờ là quá muộn đối với hắn.

.

North cảm thấy mình thực sự giữ được bình tĩnh.

Bạn cùng phòng cả đêm không về mà quản lý ký túc xá cũng kiểm tra ba lần nhưng bị anh ta lừa dối liên tục giấu diếm cho qua.

Hiện tại trời đã sáng rõ, anh ta đang ngái ngủ thì mơ hồ nghe thấy tiếng cửa mở.

Răng rắc, răng rắc, đó là dấu hiệu của tiếng chân giả.

North thở phào nhẹ nhõm, lòng nói người đẹp của phòng chúng ta cuối cùng chơi xong chịu về. Anh ta dụi mắt, định duỗi chân ra khỏi giường, nhưng chợt ngửi thấy mùi gì đó, chân tay mềm nhũn, không khỏi quỳ rạp xuống.

Bạch Linh lanh tay lẹ mắt kéo anh ta dậy.

"Chỉ một đêm không gặp, đâu cần lễ lớn như vậy." Bạch Linh nửa đùa nửa thật nói.

North tỉnh táo rồi lại gần ngửi ngửi, khϊếp sợ nói: "Trời ơi, ai đã để lại pheromone trên người cậu vậy? Nó mạnh hơn cả alpha bảo vệ tổ trong thời kỳ nhạy cảm!"

"Có sao?" Bạch Linh không hề có cảm giác, giơ tay lên ngửi ống tay áo, ngoài mùi gỗ mục ngọt ngào thoang thoảng cùng với vị mặn của nước biển mặn thì không có gì khác.

"Chắc chắn có!" North nhớ lại cảm giác vừa rồi, có chút run rẩy, trong nháy mắt đó anh ta còn tưởng rằng có tên A săn mồi đỉnh cấp nào đó xông vào: "Tôi nói này, trước kia trường chúng tôi có quan hệ hữu nghị thường xuyên với đại học chỉ huy quân sự bên cạnh, có không ít A đỉnh chóp nhưng chưa từng ngửi thấy ai như này..."

"Thật khủng bố!" Lòng North vẫn còn sợ hãi.

Bạch Linh cũng không thấy kỳ lạ.

Mùi hương còn sót lại trên người cậu phần lớn là mùi của lão thái hậu. Có thể lọt vào mắt xanh của Isupalesso nhất định là một omega cao cấp với năng lực trác tuyệt vượt trội, chưa kể huyết thống nhân ngư mang đến khả năng trấn áp đẳng cấp cao đối với tộc hải dương.

Bản thể của North là một con thỏ biển, nằm dưới tầng trung của sinh thái hải dương, chắc chắn có DNA sợ hãi nhân ngư.

Bạch Linh đi tắm, thay quần áo sạch sẽ, lúc đi ra, mùi đã phai nhạt đi rất nhiều.

North bình tĩnh lại, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Bạch Linh đem quần áo ướt phơi bên cửa sổ, chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi anh ta:

“Lần trước cậu nói có ống ức chế đúng không?”

“Ừ, ừ,” North nhiệt tình đứng dậy, lục lọi trong ngăn kéo: “Tôi có size M, L và XL, cậu muốn cái nào?”

Bạch Linh: ". . . Tại sao lại có nhiều loại như vậy?"

North cười khúc khích: “Đôi khi cường độ động dục không giống nhau, nên phải chuẩn bị trước.”

Bạch Linh cảm thấy mình chỉ đang bị động dục giả do phân hoá giai đoạn hai, sau một đêm nghỉ ngơi, có lẽ cường độ sẽ yếu dần nên cậu cầm cỡ nhỏ nhất mà anh ta tìm được.

North quan tâm hỏi: "Cậu lần đầu tiên động dục hả? Không thì để tôi đi xin phép cho cậu nằm ở ký túc xá một ngày."

"Không sao, tôi quen rồi." Bạch Linh từ chối lòng tốt của anh ta, đi vào phòng tắm thay thuốc ức chế, lúc ra ngoài, ngoại trừ tư thế đi lại có chút không được tự nhiên còn lại vẫn thích ứng được.

Bạch Linh tìm thấy một ít thịt bò khô và đưa cho North một miếng lớn, khi cúi đầu xuống, cậu chợt nhìn thấy cánh cửa nhỏ của khoang con nhộng bên cạnh đóng chặt, một đôi giày thể thao cỡ 46 nằm lăn lóc trên mặt đất.

North nói: “Ờ, đó là bạn cùng phòng mới của chúng ta, tối qua cậu ta mới chuyển đến.”

Bạch Linh nhìn chằm chằm vào chiếc vali dưới gầm giường, trên đó có biểu tượng cánh chim màu đỏ cam.

Cậu không tỏ thái độ nhưng để công bằng thì cậu cũng đặt thịt khô lên bàn của bạn cùng phòng mới.

Cách 10h30 đi học còn hAI tiếng nữa, Bạch Linh rót một cốc nước nóng, lấy ra một lọ lớn hormone A, lơ đãng đổ ra hai viên rồi nuốt chửng cùng với nước.

North nhìn cậu hốc hác leo lên giường, sau đó nhìn bình thuốc trên bàn, cảm thấy có chút quái dị.

Đám O đều biết rằng sau khi dùng thuốc nhân tạo thì không được tiếp xúc với pheromone A tự nhiên, nếu không hai bên cùng ảnh hưởng sẽ dễ dẫn đến phản ứng nghiện ngược lại.

Phản ứng này rất dữ dội, khi không thấy alpha trong vòng 8 đến 10 giờ, một loạt triệu chứng như run rẩy, đổ mồ hôi trộm và nhịp tim ngừng đập sẽ xảy ra.

Một nô ɭệ pheromone.

Tuy nhiên, cậu đã trở lại từ alpha kia nên trong thời gian ngắn không có khả năng tiếp xúc với pheromone và tình trạng vẫn bình thường sau khi uống thuốc.

North yên lòng nhẹ nhõm.

Anh ta nhìn sang bên kia thì thấy Bạch Linh đang dọn giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng kỳ lạ thay, hôm nay cậu lại không cởi vỏ gối ra.

Bạch Linh kéo rèm lên, trải phẳng chiếc quần do robot đưa cho, cậu cắn môi, thuyết phục mình nằm lên trên.

Chỉ là cái quần không ai muốn nên cậu nhặt về làm tổ thôi, cũng không có gì to tát.

Bạch Linh lặng lẽ nắm lấy một góc vải lông dê, trong lòng cảm thấy yên ổn hơn rất nhiều.