Nhưng mà nàng ấy không ngăn cản, cô nương thích trồng rau, dù sao cũng tốt hơn tiêu tiền đi nâng đỡ con hát.
Nói không chừng Chu gia thấy trong khoảng thời gian này cô nương không làm ầm ĩ thì cũng sẽ không giận cô nương nữa.
Đào Hoa và Lê Hoa có chung một suy nghĩ, vậy nên cô nương nói cái gì thì bọn họ liền đi theo làm cái đó, chỉ cần không nâng đỡ con hát, cô nương muốn lên núi đánh hổ cũng được.
Chọn lựa hạt giống xong, dặn dò các công việc, ăn cơm trưa xong lại ngủ một giấc thật ngon.
Sau khi ngủ dậy, biết tin Ngũ Tử thúc trong phủ ở kinh thành tới.
“Ngũ Tử thúc tới? Đến đây lúc nào? Sao không gọi ta dậy?” Lâm Nhiễm nhanh chóng đứng dậy.
Trong lòng suy đoán mục đích Ngũ Tử thúc đến đây, bỗng chốc đôi mắt nàng sáng ngời, chẳng lẽ là....
“Mới đến chưa được bao lâu” Đào Hoa giúp Lâm Nhiễm rửa mặt, chờ ở ngoài sân.
Dùng nước trà súc miệng, tóc dài đơn giản búi ở sau đầu: "Mời Ngũ Tử thúc đến thư phòng nói chuyện.”
Ngũ Tử thúc nhìn thấy đại cô nương mặc áo vải thô thì hơi sửng sốt một chút, sau đó hành lễ.
“Không cần đa lễ, là có tin tức rồi sao?”
“Bẩn cô nương, đã có tin tức.” Mặc dù Ngũ Tử thúc không hiểu cô nương nhà mình hỏi thăm cái này làm gì, nhưng vẫn tận chức tận trách mà nói ra tin tức mình nghe ngóng được.
“Hạ ngự sử của Ngự Sử Đài thích nghe kịch, cứ bảy ngày đều sẽ đi tới ‘Vân Tưởng Dung’ nghe kịch một lần, lần gần nhất chính là ngày mai.”
Nói tới đây, Ngũ Tử thúc lén nhìn Lâm Nhiễm một cái, chỉ thấy gương mặt của cô nương nhà mình vẫn rất bình tĩnh, ông ấy hơi buông đầu xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Đương nhiên Lâm Nhiễm biết ‘Vân Tưởng Dung’, nó là rạp hát lớn nhất và xa hoa nhất Kinh Thành, thậm chí là Đại Phong quốc, Nhược Lưu là con hát đầu bảng của Vân Tưởng Dung.
Nguyên chủ vì nâng đỡ con hát mà không ít lần chạy đến nơi này.
Ngón tay xanh nhạt theo nhịp gõ lên mặt bàn: “Vị Hạ ngự sử này có đáng tin hay không?”
“Bẩm cô nương, vị Hạ ngự sử là ngự sử đài viện, quản lý trật tự bách liêu, buộc tội những quan viên không tuân thủ luật pháp”.
Ngự Sử Đài của Đại Phong chia thành đài viện, điện viện và sát viện, mỗi viện được phân công quản lý khác nhau, mặc dù phẩm giai không cao, nhưng lại có quyền lực rất lớn.
Lâm Nhiễm: “Tin tức là thật?”
“Là thật.”
Lâm Nhiễm đột nhiên cười, lập tức nghĩ ra một cách: "Ngũ Tử thúc về trước đi, giúp ta đặt một phòng bao, ngay mai cô nương ta muốn đi nghe Nhược Lưu hát tuồng”
Ngũ Tử thúc: “...”
Mặc dù gọi Vân Tưởng Dung là một rạp hát, nhưng thật ra là một nhà hát.
Là nhà hát lớn nhất Kinh Thành, trang trí bên trong càng không cần phải nói.
Lâm Nhiễm cảm thấy, ít nhất là còn tinh xảo và xa hoa hơn sân của nàng.
Nhìn đồ vật bày biện trong phòng bao này xem, hoàn toàn không phải cỏ dại không biết tên bày trong phòng của nàng có thể so sánh.
Lầu một bày một cái bục thật lớn, đối diện với bục chính là một cái khán đài hình cung.
Lầu hai thì tất cả đều là phòng bao, cửa sổ rất lớn, có thể thấy rõ tình hình trên bục, tầm nhìn rộng lớn hơn lầu một.
Nhưng không nhiều người và ồn ào bằng lầu một.
Còn chưa đến giờ biểu diễn kịch thì lầu trên lầu dưới đã ngồi kín người.
Có nhiều người ồn ào kêu tên Nhược Lưu, vô cùng náo nhiệt.