Chương 47: Tới Vân Tưởng Dung Diễn Kịch 2

Lâm Nhiễm bảo Đào Hoa đóng cửa sổ phía trước lại, trong tay cầm ‘máy khuếch đại âm thanh bằng gỗ’ đổi từ chỗ hệ thống, trái tim đang nhỏ máu.

Chỉ một cái máy khuếch đại âm thanh nho nhỏ như vậy mà tiêu tốn hai mươi tích phân, nàng chỉ có 40 tích phân thôi đấy.

Phải biết rằng, hạt giống rau dưa còn rẻ hơn cái này rất nhiều.

“Lục Đồng à, không ngờ ngươi lại là đồ gian thương!”

【 Sản phẩm của hệ thống, chắc chắn ngon bổ rẻ! 】

“Cho dù ngon bổ rẻ thì nó cũng chỉ là máy khuếch đại âm thanh mà thôi”

【 Nó không chỉ là máy khuếch đại âm thanh, nó còn là máy nghe trộm. Đặt cái này ở trên tường là có thể nghe rõ đối phương nói cái gì】

Lâm Nhiễm: “...”

Lâm Nhiễm dán ‘máy tích hợp việc phóng đại và nghe trộm’ lên tường, nghe tiếng động ở phòng bên cạnh.

“Mời Hạ đại nhân, vẫn là phòng bao cũ mà ngài yêu thích kia”



Lâm Nhiễm mừng thầm, Ngũ Tử thúc thế mà lại đặt cho nàng căn phòng ở bên cạnh phòng bao của Hạ lão gia, thật sự là một nhân tài!

Ở Tĩnh Nhược Sương bên cạnh, một nam nhân trung niên mặc hoa phục, trên mặt chừa chòm râu ngắn ngồi trên ghế thái sư, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên tay vịn, hai mắt khép hờ, miệng lẩm bẩm hát ca khúc nào đó.

Sau một hồi lắng nghe, thì ra là ca khúc xuất hiện trong vở kịch nửa tháng trước của Nhược Lưu.

Nhược Lưu này một tháng chỉ ra hát hai bài, những thời gian còn lại đều bị người khác hẹn trước.

Hạ ngự sử chỉ nghe hắn ta hát một lần là có thể hát được theo, có thể nhìn ra ông ấy thật sự rất thích nghe kịch.

Lâm Nhiễm đưa mắt ra hiệu cho Đào Hoa và Lê Hoa, hai người lập tức hiểu ý, thay đổi sắc mặt, làm theo lời dặn dò của cô nương.

Lâm Nhiễm: “Đào Hoa, gọi một bình trà, lại gọi chút bánh ngọt tới đây.”

Đào Hoa lắp bắp nói với máy khuếch đại âm thanh kia: “Cô nương, chúng ta chỉ nghe nhạc có được không, trà nước và bánh ngọt ở Vân Tưởng Dung này thực sự rất đắt.”

Lâm Nhiễm nhướng mắt lên: “Lâm gia ta gia đại nghiệp đại, một bình trà và một đĩa bánh ngọt cũng không ăn nổi sao?”

Lê Hoa ‘lòng nóng như lửa đốt’ nói: “Cô nương, nhà chúng ta thật sự không có tiền bạc.”



Lâm Nhiễm không tin: "Sao có thể? Cha ta đánh giặc lập công, Thánh Thượng thưởng rất nhiều tiền bạc, mỗi tháng còn có không ít bổng lộc, sao có thể không có tiền bạc chứ?”

Lê Hoa ‘khó thở’: "Cô nương, nô tỳ không hề nói láo, sáng nay Đào Hoa tỷ tỷ đi phòng thu chi lấy bạc, kết quả phòng thu chi trực tiếp đưa một hộp giấy nợ cho tỷ ấy”

“Giấy nợ?”

Đào Hoa lấy giấy nợ Lâm Nhiễm đã viết lúc trước ra: "Cô nương, mời ngài xem”

Lâm Nhiễm ‘cố mang theo vẻ khó hiểu’ mà đọc nội dung trên giấy nợ: "Phong Khánh năm thứ ba, Lại Bộ thượng thư mượn hai ngàn lượng bạc?

Chuyện này không có khả năng, chức quan của Lại Bộ thượng thư còn lớn hơn cha ta, chắc chắn bổng lộc cũng nhiều hơn, sao có thể mượn bạc nhà ta được chứ?”

Lê Hoa ‘hận sắt không thành thép’ nói: “Cô nương, giấy trắng mực đen còn ký tên, sao có thể không có khả năng chứ?”

Lâm Nhiễm lại đọc: "Phong Khánh năm thứ ba, tháng 5 Lục Viễn bá gia mượn năm ngàn lượng bạc?

Chuyện này không có khả năng, phủ bá gia người ta có vô số gia sản, sao có thể mượn bạc gia đình bình dân như nhà ta chứ?”

Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ xuyên qua vách tường có chút mông lung, nhưng lại rất rõ ràng mà chui vào lỗ tai.