Chương 23

Hai người quay lại siêu thị.

Có lẽ Tiêu Lâm Dạ cần một chút gia vị. Dù sao trước đây anh cũng không thường sống ở Sơn Ngữ Các nên trong bếp cũng không có nhiều gia vị.

Diệp Ngữ Ninh luôn biết việc nấu nướng rất phiền phức, thậm chí hiện giờ cô càng choáng váng hơn khi thấy Tiêu Lâm Dạ mua nhiều gia vị như vậy.

Mua sắm xong trở về nhà, Tiêu Lâm Dạ hỏi cô: “Cá nướng thì thế nào?”

"Cá nướng rất ngon , tôi thích món này!" Cô thích nhất món cá nướng bọc giấy bạc.

Tiêu Lâm Dạ đem cá thả vào nước làm sạch.

Diệp Ngữ Ninh ném chiếc điện thoại đang rung lên trên bàn, cô thay quần áo rồi đi vào bếp.

Dù Diệp Ngữ Ninh không biết nấu nhưng cô có thể phụ!

Tiêu Lâm Dạ ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Em đói không?”

Diệp Ngữ Ninh gật đầu: "Ừm, đói."

Tiêu Lâm Dạ có chút kinh ngạc khi cô trả lời thẳng thắn như vậy, dù sao rất nhiều cô gái đều sẽ không thừa nhận mình đang đói.

Diệp Ngữ Ninh: “Có cần tôi giúp gì cho không?”

Kỹ năng nấu nướng phức tạp như vậy, Diệp Ngữ Ninh không biết chính xác anh cần những gì.

Tiêu Lâm Dạ cảm thấy cô đang đói, nghĩ cô muốn nhanh chóng ăn cơm, nên cũng không suy nghĩ nhiều: "Có thể thái rau không?"

Diệp Ngữ Ninh gật đầu: "Có thể."

“Vậy giúp tôi thái hết rau củ ăn kèm nhé?”

"Được, anh nói cho tôi biết nên cắt như thế nào." Diệp Ngữ Ninh xắn tay áo, bước về phía trước.

Tiêu Lâm Dạ chỉ vào rau củ vừa mới mua nói: “Trước tiên rửa sạch đi.”



"Được." Diệp Ngữ Ninh biết mình trước tiên phải rửa sạch, nhưng lại không biết Tiêu Lâm Dạ lúc cắt nó cần cắt như thế nào.

Chiếc điện thoại trên bàn bên ngoài không ngừng rung lên, thỉnh thoảng có tin nhắn đến.

Hội trường hôn lễ hiện giờ hoàn toàn như một cái chợ.

Trịnh Thể Lan bị đánh đến choáng váng, nhưng cuối cùng nhà họ Tần cũng vì Diệp Đồng xảy ra chuyện mà dừng lại!

Với những chuyện như thế này, hôn lễ đã hoàn toàn trở thành trò cười cho thiên hạ.

Tần gia nhất định sẽ không buông tha, nhất định sẽ khiến Diệp gia không được sống yên ổn.

Diệp Đồng chảy nhiều máu nên được đưa đến bệnh viện.

Sau khi bác sĩ kiểm tra, bọn họ được thông báo: “Đứa trẻ không thể cứu được và sẽ tiến hành loại bỏ”.

Trịnh Thể Lan, Diệp Đồng, Tiêu Thước: "..."

Không ai nói được lời gì, sắc mặt bọn họ đều tái nhợt.

Trịnh Thể Lan là người phản ứng đầu tiên, bà ta run lên vì tức giận, nhưng lại bắt đầu khóc lóc với vẻ đau khổ: "Đồng Đồng ~!"

Diệp Đồng lúc này dường như không thể nghe thấy giọng nói của chính mình, ngơ ngác nhìn Trịnh Thể Lan.

Trịnh Thể Lan nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Ngữ Ninh, tất cả đều là do con khốn Diệp Ngữ Ninh đó, chính nó đã làm tổn thương con."

Diệp Đồng nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.

Đúng, là Diệp Ngữ Ninh, Diệp Ngữ Ninh phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, tự mình hứa gả cho Tần gia, nhưng hiện tại lại hối hận, hại cô ta thành ra thế này!

Lúc này, bọn họ muốn xé Diệp Ngữ Ninh ra thành từng mảnh.

Tuy nhiên, ba ta phải nhanh chóng để bác sĩ thực hiện phẫu thuật cho Diệp Đồng, bà ta không còn gì để trông cậy vào nhà họ Tiêu nữa .

Hiện tại, bà ta không quan tâm liệu nhà Tiêu gia nếu biết sẽ có thay đổi gì hay không.…



Tại Sơn Ngữ Các.

Diệp Ngữ Ninh giúp chuẩn bị tất cả các món ăn kèm theo, còn Tiêu Lâm Dạ thì bắt đầu chuẩn bị cá.

Khi cho dầu vào chảo, có tiếng xèo xèo từ chảo phát ra khiến Diệp Ngữ Ninh sợ hãi phải trốn ra xa hai mét.

Tiêu Lâm Dạ nhìn bộ dáng hoảng hốt của cô, cười nói: “Không biết nấu ăn?”

“Tôi, tôi chỉ biết nấu cháo và mì.”

Trên thực tế, cô chưa bao giờ nấu ăn kể từ khi được Trịnh Thể Lan mang về nuôi năm mười tuổi.Trịnh Thể Lan để cô ở trường, thậm chí cô còn không bao giờ trở về nhà trong kỳ nghỉ.

Cơm ở quê dễ nấu nên cô nấu đủ loại cháo, mì thì chỉ cần đun nước như bình thường, còn rau củ thì không biết xào như thế nào.

Tiêu Lâm Dạ hơi ngạc nhiên khi một nhân viên văn phòng như cô lại không biết nấu ăn. Nhưng có vẻ như các cô gái trong công ty đều gọi đồ ăn, trừ giám đốc tài chính đã lấy chồng và tự mang đồ ăn mình làm đến công ty.

Vậy sau khi người phụ nữ lấy chồng sẽ tự động lo việc nhà?

Tiêu Lâm Dạ theo bản năng liếc nhìn Diệp Ngữ Ninh đang trốn ở xa xa, tựa hồ cô không giỏi lắm. Nhưng điều đó không quan trọng, anh không cần cô phải lo nghĩ bất cứ thứ gì.

"Ra ngoài đi, ở đây để tôi."

"Được." Diệp Ngữ Ninh ước gì thứ trong chảo đừng bao giờ bay ra.

Cô quay ra phòng khách, cầm chiếc điện thoại đang không ngừng rung lên.

Cô nhìn lại, là Tiêu Thước đang gọi!

Theo kinh nghiệm trả lời điện thoại trước đây của Diệp Ngữ Ninh, đây hẳn là một cuộc gọi khác về chuyện của Diệp Đồng...! ?

Nhin thấy Tiêu Lâm Dạ vẫn đang bận rộn trong bếp, cô liền xoay người cầm điện thoại đi vào phòng.

Lúc mở điện thoại lên, tiếng gầm gừ điên cuồng của Tiêu Thước từ bên kia điện thoại truyền đến: “Diệp Ngữ Ninh, con khốn này!”

Diệp Ngữ Ninh vô thức đưa điện thoại ra xa hơn. Tiêu thiếu gia đời thứ ba lúc nào cũng chỉ có như vậy, may mắn là được Diệp Đồng cướp đi, nếu không cô hẳn sẽ phải rất đau đầu.