Sau khi Tiêu Lâm Dạ rời đi. Diệp Ngữ Ninh nhìn thời gian, thấy vẫn chưa đến mười giờ, suy nghĩ một chút, cô quyết định gọi điện cho Trịnh Thể Lan.
Điện thoại chỉ reo hai lần thì có người nhấc máy. Diệp Ngữ Ninh còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Thể Lan đã nói trước: "Tao vừa định gọi điện thoại cho mày. Ngày mai là hôn lễ, sao mày không về nhà ở qua đêm?”
Diệp Ngữ Ninh thật sử nể sức mạnh của đồng tiền, ba trăm triệu nhân dân tệ đã khiến Trịnh Thể Lan phải chăm sóc cô tận tình như vậy.
Từ khi còn nhỏ, ba ta không phải đã tìm đủ mọi cách để đẩy cô ra khỏi mình sao? Trịnh Thể Lan ước gì bà ta có thể ném cô đi càng xa càng tốt!
Gọi cô về nhà ở à? Điều đó thực sự chưa bao giờ xảy ra trước đây...
Nhắc mới nhớ, biệt thự hiện tại của nhà họ Diệp là món quà từ con trai của bà cụ mà cô đã cứu được khi mới mười ba tuổi.
Giấy chứng nhận căn nhà vẫn còn ghi tên cô khi chuyển nhượng nhưng cô chưa hề ở trong đó một đêm nào.
Diệp Ngữ Ninh không nghĩ thì thôi, nhưng đã nghĩ đến, thì đó chính xác là nhà của cô không phải sao?
Nghĩ đến bộ dáng tự tin ngày đó của Trịnh Thể Lan, Diệp Ngữ Ninh cười khẩy: "Về ở thì không cần."
Căn biệt thự đó thuộc về Diệp Ngữ Ninh, dù sớm hay muộn cô cũng sẽ lấy lại nó!
Bây giờ căn nhà đó toàn những người phiền phức như vậy, cô không có thời gian hơi sức làm để làm khó bản thân mình.
Trịnh Thể Lan ở bên kia điện thoại thấy Diệp Ngữ Ninh không muốn về nên bà ta cũng không ép cô nữa!
Nhưng lại nói thêm: “Địa điểm tổ chức hôn lễ đã chuẩn bị xong, Tần gia rất coi trọng hôn lễ này, mày xem như là may mắn.”
Diệp Ngữ Ninh nghe những lời nói ‘chân thành’ của bà ta không khác gì đang mỉa mai cô.
Diệp Ngữ Ninh chế nhạo nói: “Không biết có phải là phúc hay không, nhưng bà Diệp, chúng ta vẫn là mẹ con, sau khi kết hôn bà sẽ không để cuộc sống của tôi quá đau khổ, phải không?”
"Làm sao có thể? Với gia sản lớn như nhà họ Tần, làm sao có thể sống một cuộc sống tồi tàn được?" Trịnh Thể Lan không hiểu Diệp Ngữ Ninh đột nhiên nói vậy là có ý gì.
Trịnh Thể Lan luôn thích nói những lời đạo đức giả, nhưng lúc này bà ta không hiểu hàm ý trong lời nói của Diệp Ngữ Ninh.
Diệp Ngữ Ninh thấy bà ta không hiểu. Cô tiếp tục bắt chước bộ dáng đạo đức giả của bà ta: "Con gái dù trước hay sau khi lấy chồng đều chỉ có thể dựa vào nhà ngoại. Tài sản nhà chồng có lớn đến đâu cũng không phải là vấn đề, phải không?"
Nghe vậy, sắc mặt của Trịnh Thể Lan lập tức tươi tỉnh lên trong điện thoại. Diệp Ngữ Ninh chết tiệt này cuối cùng cũng chịu cúi đầu?
Trước đây Trịnh Thể Lan luôn thận trọng lo được lo mất nhưng cuối cùng hiện giờ bà ta cũng có thể thoải mái ăn ngon ngủ ngon rồi.
Khi nói chuyện, giọng điệu Trịnh Thể Lan trở nên vui vẻ: “Hiếm khi mày biết điều, yên tâm, chúng ta là mẹ con, cho dù mày không phải con ruột của tao, nếu mày đã gọi tao là mẹ, tao đương nhiên sẽ không cho để mày phải chịu thiệt khi sống ở Tần gia.”
Nghe giọng điệu đạo đức giả không giấu được vẻ vui vẻ của bà ta, sự mỉa mai trên khuôn mặt Diệp Ngữ Ninh càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Thoáng hiện lên một tia gian xảo, Diêp Ngữ Ninh ngữ điệu chậm rãi hỏi: “Vậy lần này tôi gả cho Tần gia, mẹ dự định cho tôi của hồi môn là bao nhiêu?”
Lời "Mẹ" vừa thốt ra, Diệp Ngữ Ninh nghe thật buồn cười.
Sự thẳng thắn đột ngột của cô khiến Trịnh Thể Lan, người đang cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, lập tức như bị ném xuống địa ngục!"Mày, mày vừa nói gì...?"
Của hồi môn? Diệp Ngữ Ninh không phải do bà ta sinh ra, vậy tại sao lại phải chuẩn bị của hồi môn cho cô?
Vừa rồi Diệp Ngữ Ninh là cố tình chơi bài tình cảm với bà ta mục đích là xin tiền phải không?
Con nhỏ này, Diêp Ngữ Ninh đang đùa bà ta à?
Trước khi Trịnh Thể Lan kịp nói, Diệp Ngữ Ninh đã nói trước. Thậm chí còn trực tiếp hơn trước: “Hai trăm triệu được không? Dù sao Diệp gia cũng là một gia đình giàu có ở Thượng Thành, đây là lần đầu tiên gả con gái, dù thế nào cũng phải cho mình chút mặt mũi, không phải sao?"
Nghe cô nói "hai trăm triệu", Trịnh Thể Lan hét lên: "Mày điên à?"
Riêng cô mà đáng giá của hồi môn là hai trăm triệu? Diệp Ngữ Ninh đang nằm mơ sao?
Trịnh Thể Lan siết chặt điện thoại trong tay, bà ta chưa kịp chửi rủa thì Diệp Ngữ Ninh đã hoàn toàn lột bỏ giọng điệu đạo đức giả.
Mọi tình cảm ấm áp đều tiêu tan, trực tiếp biến thành lời uy hϊếp: “Trước sáng mai nếu tôi nhận được hai trăm triệu. Tôi sẽ về đúng giờ, nếu không…”
Diệp Ngữ Ninh không tiếp tục nói, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Cô là đang đe dọa Trịnh Thể Lan và sẽ không cưới trừ khi cô được trả tiền!
Biết mình bị lừa, Trịnh Thể Lan tức giận: “Đừng nghĩ tới chuyện đó, mày không biết tự lượng sức mình à?”
Bà ta cho rằng nói vài lời sâu sắc với Diệp Ngữ Ninh, cô sẽ coi trọng sao?
Đối với bà ta, một khi gả cô vào nhà họ Tần, cô sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp, dù sống hay chết. Cô muốn hai trăm triệu, vì suy cho cùng tiền đó đâu phải của bà ta!
Diệp Ngữ Ninh: "Tần gia lần này cho bà ba trăm triệu, bà cảm thấy tôi có bao nhiêu trọng lượng?"
Trịnh Thể Lan: "Mày..."
"Nhớ kỹ, tôi muốn hai trăm triệu, Hai Trăm Triệu! Diệp phu nhân cứ từ từ suy nghĩ đi, dù sao thời gian cũng không nhiều." Nói xong, Diệp Ngữ Ninh trực tiếp cúp điện thoại, với giọng điệu kiêu ngạo và đe dọa, Trịnh Thể Lan ở bên kia điện thoại tức giận đến mức ném điện thoại xuống đất.