Chương 17

Diệp Đồng về nhà với niềm hạnh phúc sau khi vừa đi hẹn hò với Tiêu Thước.

Nhìn thấy Trịnh Thể Lan đang tức giận, cô ta hốt hoảng bước tới: "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy Diệp Đồng, Trịnh Thể Lan cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận. Khi ánh mắt bà ta chạm vào những dấu hôn trên cổ Diệp Đồng, sắc mặt bà ta liền tối sầm: “Mẹ đã nói con…!”

Trên thực tế, so với nhà họ Tiêu, nhà họ Diệp không là gì. Nhưng Trịnh Thể Lan cũng không thích Tiêu Thước, mọi người ở Thượng Thành đều biết con trai của Nhị thiếu Tiêu gia không có tài cán gì ngoài thói ăn chơi.

Cha Tiêu Thước, Tiêu Lễ không lo làm ăn nên ông bà Tiêu không bao giờ để ông ta can thiệp vào chuyện kinh doanh của Tiêu Thị.

Ngoài chi phí sinh hoạt hai mươi vạn nhân dân tệ mỗi tháng, số cố phần mà gia đình Nhị thiếu gia có sẽ được chia cho vài trăm vạn vào cuối mỗi năm.

Cho tới bây giờ, Trịnh Thể Lan cũng không biết cô con gái thông minh của mình có hứng thú gì với Tiêu Thước. Nếu không phải Diệp Đồng có thai, bà ta sẽ từ từ chọn một đứa con rể phù hợp hơn.

Lời nói ra đến miệng mấy lần nhưng bà ta đành nuốt xuống, chỉ có thể trút giận lên người Diệp Ngữ Ninh:"Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Diệp Ngữ Ninh, con khốn này muốn hai trăm triệu của hồi môn."

Diệp Ngữ Ninh cho biết cô không phải người quá biết nghe lời, cô đang đợi Trịnh Thể Lan chuyển tiền.

Bà ta nên làm gì bây giờ? Diệp Ngữ Ninh nhất quyết đòi hai trăm triệu, bà ta có nên đưa không?

Diệp Đồng nghe Diệp Ngữ Ninh nói muốn hai trăm triệu, cô ta há hốc mồm: "Cái gì? Hai trăm triệu? Chị ta điên à?"

“Diệp Ngữ Ninh nghĩ mình đáng giá hai trăm triệu sao? Chị ta thậm chí còn không nhìn vào gương để xem mình có ưu điểm gì!”

Trước khi Trịnh Thể Lan kịp nói, Diệp Đồng đã vội nói tiếp: "Vậy mẹ chắc chắn không thể đưa nó cho chị ta."

Trịnh Thể Lan: "Mẹ đương nhiên không thể cho!" Hai trăm triệu? Diệp Ngữ Ninh nghĩ mình xứng sao!

Nghĩ đến thái độ cương quyết vừa rồi của Diệp Ngữ Ninh trong điện thoại, Trịnh Thể Lan lúc này vừa tức giận vừa lo lắng.

Bà ta trực tiếp nhấc máy gọi cho chồng mình là Diệp Thế Long, người đã không về nhà vài ngày.

Dù thế nào đi chăng nữa, đám cưới ngày mai nhất định phải được tiến hành thuận lợi, bà ta không cho phép có sai trái gì!

Diệp Ngữ Ninh sau khi cúp điện thoại thì ung dung đi tắm rửa và đắp mặt nạ.

Cuộc điện thoại vừa rồi của cô chắc chắn đã khiến Trịnh Thể Lan có chút hoảng loạn! Đã một giờ trôi qua kể từ khi cô cúp máy…!

Trịnh Thể Lan, Diệp Thế Long và Diệp Đồng lần lượt gọi điện cho Diệp Ngữ Ninh, nhưng cô không trả lời bất kỳ cuộc điện thoại nào!

Ngay cả qua màn hình, cô cũng có thể cảm nhận được nhà họ Diệp đang đứng ngồi không yên thế nào.

Thấy Diệp Ngữ Ninh không nghe máy, Diệp Đồng liên tục nhắn tin cho cô: "Diệp Ngữ Ninh, đồ khốn nạn, chị chỉ là một con khốn mà đáng giá hai trăm triệu sao?"

"Diệp gia bao năm nay đã nuôi dưỡng một con sói mắt trắng như chị, chị cho rằng ngày mai chị không gả cho Tần gia thì Diệp gia sẽ gặp chuyện sao?"

"Chị chính là đang tự hại mình, Tần gia sẽ không buông tha chị, nếu chị biết sợ, ngày mai phải đến đúng giờ." Âm thanh ting ting liên tiếp vang lên, như đang tấn công Diệp Ngữ Ninh.

Cô không khỏi giật giật khóe miệng khi nhìn những tin nhắn này. Tiêu Thước không biết rửa mắt sao? Còn gia đình anh ta, sao lại để anh ta ngắm trúng mặt hàng như thế này?

Đối mặt với sự sỉ nhục của Diệp Đồng, Diệp Ngữ Ninh không hề khó chịu mà trả lời: "Đồ con lợn, nhớ kỹ hai trăm triệu!"

Khi Diệp Đồng ở bên kia điện thoại nhìn thấy câu trả lời này, cô ta tức giận đến mức muốn nổ tung l*иg ngực.

Diệp Đồng tự hào mình xinh đẹp, nhưng Diệp Ngữ Ninh luôn mắng cô ta bằng những lời lẽ thô tục!

Cô ta càng tức giận ném đi những lời nói cay nghiệt, nhưng dù gọi điện hay nhắn tin, Diệp Ngữ Ninh đều không trả lời. Cho nên ngày mai Diệp Ngữ Ninh có đến hay không, bọn họ thực sự không chắc chắn!

“Chúng ta phải làm gì nếu chị ta không đến?” Diệp Đồng kìm nén cơn tức giận và hỏi Trịnh Thể Lan.

Sắc mặt của Trịnh Thể Lan đã trở nên tối sầm, trong lòng bà ta càng lúc càng không vui.

Trịnh Thể Lan cứng rắn nói bà ta sẽ không bao giờ đưa cho Diệp Ngữ Ninh hai trăm triệu, nhưng bà ta cũng biết rất rõ về Diệp Ngữ Ninh.

Một khi Diệp Ngữ Ninh đã nói điều gì đó, cô chắc chắn sẽ làm được!

Nếu không đưa cho Diệp Ngữ Ninh hai trăm triệu này, ngày mai cô thực sự không về và đám cưới không thể diễn ra như bình thường thì sao?

Nếu Diệp Ngữ Ninh đã gả cho Tần gia, cô có làm gì Tần gia cũng không thể trách họ được. Nhưng bây giờ nếu đám cưới không thể tổ chức như bình thường, nhà họ Tần nhất định sẽ không tha cho bà ta!

Nghĩ đến đây, Trịnh Thể Lan lại cảm thấy đau đầu. Bà ta gọi cho Diệp Ngữ Ninh vài lần nữa nhưng cô không trả lời, sau đó cùng Diệp Thế Long đến Hương Đề để tìm cô.

Cuối cùng, tất cả đều vô ích!

Khi Tiêu Lâm Dạ trở lại Sơn Ngữ Các, trước mặt anh là hình ảnh Diệp Ngữ Ninh đang nằm trên ghế sofa và đắp mặt nạ ngủ.

Nhìn người phụ nữ nhỏ bé dưới ánh sáng mờ ảo, khóe môi mím chặt của anh cuối cùng cũng cảm nhận được một chút mềm mại.

Rạng sáng hôm sau, Diệp Ngữ Ninh bị đánh thức bởi âm thanh nấu ăn của Tiêu Lâm Dạ trong bếp.

Lúc ngồi dậy, cô mới biết có chiếc chăn đang đắp trên người mình. Lớp mặt nạ trên mặt cũng đã biến mất, không còn cảm giác căng cứng như thể mặt cô đã được làm sạch.

Cô nhớ rõ ràng tối qua mình mệt nên không thèm rửa mặt mà trực tiếp ngủ quên!

Vô thức nhìn về phía phòng bếp, Tiêu Lâm Dạ đang nướng bánh mì, một người đàn ông bận rộn trong bếp dưới ánh nắng buổi sáng có một sức hút thật đặc biệt.

Tiêu Lâm Dạ nghe thấy tiếng động, quay người lại thì thấy Diệp Ngữ Ninh đang mơ màng nhìn mình.

Khóe miệng anh nhếch lên: "Mau tắm rửa đi, bữa sáng sẽ sớm sẵn sàng!"

Anh đột nhiên lên tiếng, Diệp Ngữ Ninh liền giật mình, sau khi lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy Tiêu Lâm Dạ đang cho sữa vào lò vi sóng hâm nóng.

Cô đứng dậy khỏi sofa, gấp chăn lại: “Anh về khi nào vậy? Anh rửa mặt cho tôi à?” Diệp Ngữ Ninh có chút xấu hổ khi hỏi câu sau. Cô không phải là người lười biếng, nhưng tối qua cô mệt quá, nhịn không được nên ngủ quên.