Ngày hôm sau đi làm, Văn Lĩnh phát hiện không biết bản thân đã mang trà của Lô Kinh Hồng chuẩn bị cho anh hôm qua đến từ lúc nào, anh liền ném lên bàn làm việc không để ý tới.
Bác sĩ Hoàng Ức Nùng ở phòng khám đúng lúc tìm Văn Lĩnh có việc, vào văn phòng cùng anh nói chuyện, vô tình nhìn thấy lon trà trên bàn, cô liếc mắt một cái là biết đây là loại trà gì, "Ta gần đây chất lượng giấc ngủ cũng không được tốt, đang định đi mua một ít trà về pha, ngươi uống qua cảm thấy hiệu quả như thế nào?"
Văn Lĩnh lúc này mới chú ý tới là trà mình đặt trên bàn, tùy ý nói, "Người khác tặng, cần thì cứ lấy uống, ta cũng không dùng đến."
Hoàng Ức Nùng cùng Văn Lĩnh quan hệ xem như không tồi, cho nên cô cũng không cùng Văn Lĩnh khách khí, chuẩn bị lấy trà để uống, " Vậy tôi lấy uống thử một chút." Ngay khi tay cô chạm vào lon trà, trong nháy mắt, thời gian quay ngược lại, về tới thời điểm Hoàng Ức Nùng mới vừa nói xong câu đầu tiên.
( Trà thường được đóng vào lon)
Có ý tứ gì? Đồ vật Lô Kinh Hồng cho cũng không thể tặng người khác, phải không?!
Văn Lĩnh vẻ mặt phiền toái, trong đầu hỗn độn phức tạp, Hoàng Ức Nùng thấy dáng vẻ anh như vậy nói, "Ta cũng chỉ hỏi ngươi một chút a, mặt ngươi thế nào lại đen như vậy, chẳng lẽ ta còn cướp được của ngươi sao?"
Văn Lĩnh cũng không có cách nào giải thích, chỉ có thể nói, "Ta chưa uống nên không biết hiệu quả thế nào. Là một người bạn tặng, ngươi nếu muốn mua thì ta có thể giúp ngươi hỏi một chút xem mua ở đâu."
Hoàng Ức Nùng nói, "Vậy ngươi sau khi mở lon trà, có thể cho ta một ít nếm thử sao?"
Văn Lĩnh thật sự không muốn biểu hiện ra bộ dáng keo kiệt như vậy, nhưng anh vẫn là nói, "Muốn ăn chính mình đi mua."
"Bác sĩ Ôn, ta còn chưa thấy qua bộ dáng ngươi coi cái gì là bảo bối như vậy." Hoàng Ức Nùng ngạc nhiên nhìn anh "Đây rốt cuộc là trà thần thánh phương nào đưa cho ngươi a."
Văn Lĩnh nghe cô nói không hiểu sao có chút giận, muốn đánh đuổi cô ra ngoài, "Ngươi hiện tại rất rảnh sao? Phòng khám không có người bệnh?"
Hoàng Ức Nùng đã nhìn quen dáng vẻ này của Văn Lĩnh, cũng không có bị dọa đến, khi quay đầu đi ra cửa còn yên lặng cảm thán một câu "Điển hình là thẹn quá hóa giận". Văn Lĩnh thật sự tức mà không có chỗ phát tiết.
Sau khi người đi rồi, Văn Lĩnh cũng lấy ra quyển sổ ghi chép lại chi tiết chuyện vừa xảy ra, ghi chi tiết thời gian. địa điểm và con người, nguyên nhân chính là: Mang đồ Lô Kinh Hồng tặng đi cho người khác, sau đó đổi bút lông màu đỏ đánh một dấu gạch ở phía cuối.
Anh một bên viết một bên nghĩ, Hoàng Ức Nùng cái kia đầu gỗ không biết là như thế nào lớn lên. Anh khi nào thì keo kiệt, còn đem lá trà coi thành bảo bối. Anh căn bản còn không thèm nhìn đến, sao có thể như thế vì cái thứ đồ vớ vẩn này?
Bác sĩ Hoàng Ức Nùng tỏ vẻ: không nghe không nghe, vương bát niệm kinh*.
( *不听不听,王八念经: Đừng nghe, đừng nghe những lời tụng kinh khốn nạn, một từ phổ biến trên mạng TQ, nghĩa của từ này là để diễn tả thái độ không chịu lắng nghe khi bạn không đồng ý với quan điểm của ai đó )
Giữa trưa, Lô Kinh Hồng gọi điện thoại cho anh, nói em gái Lô Thiền của y muốn hẹn bọn họ ăn một bữa cơm. Nếu Lô Kinh Hồng không nhắc tới, Văn Lĩnh đã quên mất tên của em gái y. Thời gian hẹn là tối ngày mốt, anh có thời gian, nghĩ đến Lô Thiền hình như là một diễn viên, về sau nếu nổi tiếng coi như là thay anh quảng bá, liền đồng ý đi.
Sau bữa trưa, Văn Lĩnh đang chuẩn bị đi về phòng nghỉ ngủ trưa, đi qua bàn làm việc, nhìn thoáng qua lá trà trên bàn, ma xui quỷ khiến anh lại đi pha một tách trà để uống. Lô Kinh Hồng có vẻ rất giỏi phẩm trà, nhưng anh thì không, cho nên anh uống cạn tách trà như một con bò nhai hoa mẫu đơn.
( Nhử: hảo so sánh:) )
Giờ nghỉ trưa hôm nay Văn Lĩnh ngoài ý muốn ngủ rất khá, liền buổi chiều làm việc cũng rất có tinh thần. Nhưng mà anh đương nhiên không có đem toàn bộ công lao đều quy hết cho những lá trà đó, anh cảm thấy trà chỉ là một phần, còn một phần khác đại khái là do tâm lý.
Tay không đi ăn cơm* không phải là tác phong của Văn Lĩnh. Anh cách một ngày đi mua cho Lô Thiền quà gặp mặt, anh lười tốn thời gian lựa chọn, liền trực tiếp đi đến một cửa hàng Chanel hỏi nhân viên hướng dẫn chọn chiếc túi nữ bán chạy nhất. Ngày hôm sau mang theo đến cuộc hẹn.
(* Đừng bao giờ ăn bữa ăn của bất kỳ ai với hai bàn tay trắng,
Đừng đến nhà người khác tay không,
Mang theo một món quà và những người khác sẽ đánh giá cao bạn hơn.)
Chọn chính là một nhà hàng Trung Quốc, bởi vì Văn Lĩnh thích đồ ăn Trung Quốc hơn.
Văn Lĩnh đến đúng giờ, bất quá Lô Kinh Hồng cùng Lô Thiền đều đã đến trước. Văn Lĩnh sau khi ngồi xuống liền đưa cho Lô Thiền cái túi trong tay, "Đã lâu không gặp, đây là một quà gặp mặt nhỏ."
Lô Thiền nghĩ Văn Lĩnh là tùy ý tặng một món quà nhỏ nên nhận lấy, nhưng Lô Kinh Hồng biết rõ Văn Lĩnh, bởi vì ở trong lúc y cùng Văn Lĩnh qua lại đều nhận được những món quà giá trị xa xỉ
Y không lên tiếng nhìn Lô Thiền mở quà ra. Lô Thiền không có điều kiện kinh tế để mua đố xa xỉ, nhưng cô nhận ra được những món đồ đắt tiền này. Cô gần như chỉ liếc một cái liền nhận ra đây là món hàng bán chạy nhất trong mùa của Chanel, thật sự bị dọa sợ, "Anh Lĩnh, chiếc túi này . . . . . Chanel, phải mấy vạn đi?"
Văn Lĩnh bình thản gật gật đầu, "Không sai biệt lắm, thích không?"
Lô Thiền cảm thấy chiếc túi đang cầm đặc biệt phỏng tay, cô chậm rãi gật đầu, "Em thích...."
"Thích thì nhận lấy." Văn Lĩnh nói.
Lô Kinh Hồng biết chiếc túi này đối với nhiều người khác là đắt tiền, nhưng đối với Văn Lĩnh mà nói thì không tính là gì, nhưng y vẫn là không hy vọng Văn Lĩnh tặng mấy thứ này. Bất quá Lô Kinh Hồng cũng không có trực tiếp phủi Văn Lĩnh mặt mũi, nhìn Lô Thiền cẩn thận nhìn mình, y nói, "Tặng cho em quà thì cứ nhận lấy."
Lô Thiền lúng ta lúng túng nói, "Cám ơn anh Lĩnh."
Bữa cơm này coi như hòa hợp, bởi vì Lô Kinh Hồng cùng Văn Lĩnh đã quen tìm đề tài nói cùng nhau, mà Lô Thiền lại là một cô gái hoạt bát, cho nên dù Văn Lĩnh vẫn như cũ giống bầu bí miệng cưa* cũng không ảnh hưởng.
(*锯嘴葫芦
Quả bầu không có miệng. Một ẩn dụ cho một người không giỏi nói hoặc nói rất ít.)
Lô Thiền đối với Văn Lĩnh là cảm kích và kính nể, muốn cùng anh thân cận một chút, nhưng mà Văn Lĩnh cả người luôn lạnh nhạt, không thân thiện, quần áo từ đầu đến chân cũng rất khác thường. Nếu nói cô với Văn lĩnh không quen thân, cho nên cảm giác ở chung mới lạnh nhạt, nhưng là Lô Thiền lại loáng thoáng cảm giác được:
Mối quan hệ của Văn Lĩnh cùng anh cô cũng không đến mức thân mật, bộ dáng hai người không giống một cặp tình nhân đang yêu, ngược lại có chút lãnh đạm.
Phát hiện này làm cho Lô Thiền trở nên thập phần câu nệ, cùng Văn Lĩnh nói chuyện thậm chí có chút thận trọng, không tùy ý tự nhiên giống như đối với Lô Kinh Hồng.
Văn Lĩnh đương nhiên nhìn thấy.
Buổi tối ngồi trên xe về nhà, Văn Lĩnh cùng Lô Kinh Hồng nói, "Em gái anh thoạt nhìn có chút sợ tôi."
Lô Kinh Hồng sửng sốt một chút, không nghĩ tới Văn Lĩnh nhắc tới chuyện này, giải thích nói, "Cũng không có, em ấy trông rất hướng ngoại, kỳ thật là có chút sợ người lạ, chính là cùng em không quá quen thuộc mà thôi."
Văn Lĩnh nhún nhún vai, căn bản cũng không để ở trong lòng.
Lô Kinh Hồng nghĩ đến việc ngày hôm nay, châm chước một chút vẫn là cùng anh nói, "Văn Lĩnh, kỳ thật em không cần tặng Tiểu Thiền món quà quý giá như vậy. Nó là một diễn viên nhỏ, cũng không cần phải mang cái túi tốt như vậy. Huống chi từ xa nhập kiệm nan*, có thứ gì đó cao cấp, nó liền khó tránh khỏi chướng mắt những thứ không tốt bằng."
(* 由奢入俭难: Có nghĩa là để thay đổi trở lại một thái độ sống giản dị sau một cuộc sống xa hoa thì không dễ dàng gì.)
Văn Lĩnh nghe vậy nhíu mày nhìn Lô Kinh Hồng, "Không phải chỉ là tặng cái túi thôi sao, anh sao lại nghĩ nhiều như vậy."
Kỳ thật nếu Văn Lĩnh quan tâm đến Lô Kinh Hồng một chút là có thể hiểu được tâm tình của y lúc này, vì cái túi này chính là nói lên khoảng cách giữa anh và Lô Kinh Hồng, về mức thu nhập, về quan niệm tiêu dùng, đều là trái ngược.
Chính là Văn Lĩnh sẽ không nghĩ tới phương diện này, bởi vì đây là thói quen từ xưa tới nay, anh ngược lại chướng mắt sự tiết kiệm của Lô Kinh Hồng. Anh nhìn Lô Kinh Hồng không nói lời nào, không quá cao hứng cau mày nói, "Cũng chỉ có anh cảm thấy xa xỉ."
Lô Kinh Hồng ngồi ở ghế lái, nương theo đèn đường nhìn thoáng qua Văn Lĩnh. Giờ khắc này trên mặt Văn Lĩnh rõ ràng lộ vẻ không kiên nhẫn, cũng như sự chán ghét không nói nên lời đã ẩn chứa trong cuộc sống bấy lâu nay.
Một nửa khuôn mặt của y bị che khuất trong bóng tối, khóe miệng nhếch lên đầy tự giễu.
Văn Lĩnh nghiêng đầu nhìn phản ứng của Lô Kinh Hồng, vừa muốn nói thì một trận chóng mặt lại khiến cho anh về tới thời điểm anh còn chưa nói gì, anh dừng lại nửa ngày cũng chưa đáp lại.
Lúc này Lô Kinh Hồng dường như đang chờ anh trả lời, mà Văn Lĩnh trầm mặc không nói gì.
Anh đại khái hiểu được trong lời nói của mình chỗ nào không thỏa đáng, chính là không muốn thừa nhận ý nghĩ của mình là sai. Nhưng với tình huống trước mắt, anh đành phải thay đổi cách nói khác, "Tôi đã biết, lần sau sẽ nhớ rõ."
Mới là lạ.
--------------------------------------------moah
Nhử: Đùa chứ anh Hồng thương thật sự:<
Team sủng thụ mà cũng phải kêu một tiếng tra thụ a~~