Chương 6

Lô Kinh Hồng lái xe đến nhà Văn Lĩnh, cùng anh lên lầu .

Văn Lĩnh vừa vào nhà liền dựa vào ghế sô pha, lấy ra di động bắt đầu lướt tin tức và Weibo một cách nhàm chán. Lô Kinh Hồng vào phòng bếp pha cho anh trà gừng, ấm dạ dày tỉnh rượu. Văn Lĩnh cảm thấy mùi vị thật nồng, nhăn mặt nói y bày đặt. Lô Kinh Hồng biết anh nói bày đặt chính là ý tứ không uống, vì thế đi qua đứng ở trước mặt anh nói, "Trà hoa cúc mua ngày trước đã uống hết rồi, tôi chưa mua cái mới, uống tạm cái này trước đi. Uống xong tôi nấu bữa khuya cho em, đã lâu em không được ăn cá Cơm nắm, hôm nay ăn."

Văn Lĩnh nghĩ đến tay nghề Lô Kinh Hồng, do dự một lát rồi vạn phần không tình nguyện uống chén trà gừng, uống xong còn nói, "Tôi rất đói, anh mau nấu đi."

Lô Kinh Hồng cười khẽ một chút đem cái chén cầm đi.

Văn Lĩnh ăn một miếng chocolate trên bàn để loại bỏ mùi vị trong miệng. Kỳ thật, trà hoa cúc mà Lô Kinh Hồng nhắc đến, Văn Lĩnh thậm chí cũng không biết rốt cuộc để ở chỗ nào trong nhà mình. Lô Kinh Hồng chăm sóc rất tốt cho cuộc sống hằng ngày của Văn Lĩnh, hoặc là nấu cơm cho anh ở nhà anh, hoặc là liền trực tiếp chuẩn bị tốt cho anh. Mà Văn Lĩnh cũng bất tri bất giác quen với điều đó , anh không cảm thấy mình có cái gì phải ngại ngùng. Hơn nữa Lô Kinh Hồng đối với phương diện này am hiểu hơn anh, làm cái gì cũng tốt hơn so với anh, không phải đều nói rằng những người có năng lực làm việc chăm chỉ sao?

Văn Lĩnh thoải mái ngồi ở sô pha, Lô Kinh Hồng trước tiên làm cho anh một đĩa nhỏ hoa quả để đệm bụng. Thấy anh đã ăn một chút, Lô Kinh Hồng liền gọi anh đến phòng bếp nếm thử đồ ăn. Văn Lĩnh lười nhúc nhích, Lô Kinh Hồng nói hôm nay thay đổi khẩu vị cho thêm ít ớt. Văn Lĩnh không ăn cay liền chạy nhanh từ sô pha vào phòng bếp cùng y nói chuyện.

Sau khi bàn luận một lúc, Lô Kinh Hồng thái độ tùy ý để anh làm bất kì việc gì anh có thể làm, không cho anh ngồi nhàn rỗi.

Văn Lĩnh đang ăn một tô bún chả cá nóng hổi với rất nhiều tôm tươi đã bóc vỏ, anh cảm thấy hương vị không tồi. Đột nhiên thay đổi cái nhìn một chút, Lô Kinh Hồng trừ bỏ diện mạo, ở một số phương diện khác cũng không tồi, nếu không phải anh không còn hứng thú đối với y, thì có lẽ có thể tái kết giao nhìn xem.

Văn Lĩnh nhớ tới nghi vấn trước đó, "Lô Kinh Hồng, buổi tối anh có ở gần quán bar khi tôi gọi điện cho anh không?"

Lô Kinh Hồng dừng một chút nói, "Ân, tôi vốn là lái xe đi tìm em. Nhìn đèn trong nhà không bật liền biết em không có ở nhà, cho nên đi đến quán bar mà em thường đi"

"Tìm tôi có việc gì?" Văn Lĩnh hỏi hắn.

Lô Kinh Hồng nói, "Chính là cuộc thi trước đó tôi đã nói với em, có một chút tiền thưởng, tôi muốn mua một chiếc đồng hồ tặng cho em, nhưng lại không biết em thích kiểu dáng gì, cho nên muốn hẹn em cùng đến trung tâm thương mại."

Sự thật là, trước đó y đã gọi điện cho Từ Kha, biết Văn Lĩnh đêm nay muốn đi quán bar. Vốn tính toán làm bộ tình cờ gặp mặt, cũng không nghĩ đến Văn Lĩnh lại chủ động gọi điện thoại bảo y tới đón.

Văn Lĩnh gật gật đầu nói, "Đồng hồ tôi không thiếu, không cần mua."

Lô Kinh Hồng nói phải, sau đó tùy ý nói về công việc, "Gần đây tôi tham gia sản xuất một trò chơi. Mặc dù nó cũng là một sơ đồ cảnh , nhưng là phong cách cùng trước kia không giống nhau, cảm giác rất mới lạ."

"Nga, nghe cũng không tệ lắm." Văn Lĩnh trả lời có lệ một câu, không có ý định nói tiếp. Lô Kinh Hồng vẫn là trước sau như một tiếp tục nói chuyện phiếm, "Phòng khám công tác vẫn ổn chứ?"

Văn Lĩnh ăn xong bữa khuya, đẩy bát không chút hứng thú nói, "Vẫn như mọi ngày."

Nói chuyện thêm khoảng hai mươi phút, Lô Kinh Hồng dọn dẹp xong chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nói với Văn Lĩnh, "Tôi thấy em mấy ngày nay đều có quầng thâm mắt, liền mua một ít lá trà xoa dịu giấc ngủ, đặt ở ngăn tủ, không có việc gì làm có thể pha ra để uống."

Mới về đến nhà Lô Kinh Hồng liền nhận được điện thoại của em gái y Lô Thiền, nói rằng sẽ ở đây vài ngày để chụp phim mới, muốn hẹn y cùng Văn Lĩnh cùng nhau ăn cơm, hỏi bọn họ có thời gian hay không .

Lô Kinh Hồng không cho cô một câu trả lời khẳng định, chỉ nói rằng sẽ hỏi Văn Lĩnh. Lô Thiền liền cùng Lô Kinh Hồng hàn huyên tán gẫu việc nhà, cuối cùng có chút nhiều chuyện hỏi, "Anh, ngươi cùng Lĩnh ca tình cảm như thế nào a?"

Lô Kinh Hồng bật cười, "Quay phim rất nhàn sao không? Còn có thời gian quan tâm việc này."

Lô Thiền làm nũng cười, "Em là một tiểu diễn viên tuyến mười tám, làm sao có thể bề bộn nhiều việc. Anh, anh cứ nói đi."

Lô Kinh Hồng hơi nhướn mày, nghĩ đến Văn Lĩnh gần đây hành động có chút ngoài ý muốn, tươi cười đối di dộng nói."Bọn anh rất tốt."

Lô Thiền thức thời không tiếp tục hỏi, cô ở đầu bên kia điện thoại cười trộm, "Không tồi nha, em sẽ không hỏi thêm."

Lại nói, y cùng với Văn Lĩnh quen biết, là bởi vì khi đó bồi Lô Thiền đi khám nha sĩ. Lô Thiền vì hình ảnh diễn viên liền đi phòng khám để phẫu thuật chỉnh và tẩy trắng răng. Y cùng đi đến đó, bác sĩ hẹn hôm đó chính là Văn Lĩnh. Kỳ thật thời điểm vừa mới gặp, y chính là cảm thấy được Văn Lĩnh rất giỏi, ngưỡng mộ vị bác sĩ trẻ tuổi này. Nhưng là sau đó Văn Lĩnh liên tục hẹn y gặp mặt, bọn họ giống như trở thành bạn bè.

Lô Kinh Hồng tuy là họa sĩ vẽ tranh minh họa, nhưng lại có ước mơ vẽ truyện tranh. Y không nghĩ tới chính là, Văn Lĩnh cũng sẽ thưởng thức những tác phẩm truyện tranh hiếm khi được công nhận của y.

Chính vào buổi chiều hôm đó, bọn họ quan hệ mới tiến thêm một bước phát triển.

Ngày hôm đó Văn Lĩnh đến nhà y tình cờ thấy bản thảo truyện tranh trên bàn, liền đứng ở phòng ngủ của y hưng trí bừng bừng lật xem. Văn Lĩnh liền như vậy đứng xem hơn mười phút, bộ dáng rất nhập tâm, như thể thế giới bên ngoài cũng không thể ảnh hưởng việc anh thưởng thức một tác phẩm xuất sắc. Anh sau khi xem xong còn truy hỏi Lô Kinh Hồng về cốt truyện lúc sau. Anh nói tuy rằng anh không hiểu gì về hội họa, nhưng chính là cảm thấy được câu chuyện này rất hấp dẫn người xem, hình ảnh xinh đẹp, tình tiết mượt mà.

Văn Lĩnh đối với bản thảo truyện tranh nhẹ giọng khen một câu, "Thật là lợi hại, xem rất hay."

Về phần Văn Lĩnh có nói gì đó nữa, Lô Kinh Hồng nhớ không được rõ ràng, bởi vì tất cả trí nhớ của y đều dừng lại trong khoảnh khắc vàng son của buổi chiều ngày hôm đó——

Văn Lĩnh đứng ở phòng làm việc của y lật xem truyện tranh, nhìn thấy thứ gì đó thú vị thì cười nhẹ, ánh vàng rực rỡ rơi vào mắt và lúm đồng tiền nông trên má, lóe lên ánh sáng ấm áp thu hút tứ phía.

Lô Kinh Hồng đứng ở bên trái của anh, sững sờ nhìn chằm chằm vào đường cong sườn mặt nổi bật bởi những đường nét vàng—— lông mì dài và hơi cong, sống mũi thẳng và gọn gàng, đôi môi đẹp, còn có ý cười ôn nhu đến đòi mạng.

Bức ảnh đó giống như một nhát búa, ở khoảng trống trong tâm Lô Kinh Hồng nhẹ nhàng gõ một chút, làm cho y hiểu được:

Chính là người này.

Y muốn đem toàn bộ trái tim để yêu thương, chính là người này.

Sau đó y cũng bắt đầu tìm hiểu những khía cạnh khác để xem Văn Lĩnh là người như thế nào. Y cảm thấy rằng điều này càng khiến cho y có một loại khát khao khó tin hơn.

Để có được trái tim của Văn Lĩnh một lòng lưu luyến bụi hoa, vậy liền thử xem.

-----------------------------------------------------moah

Nhử: Ỏ anh Hồng soft xỉu (─‿‿─)♡

Mọi người cmt ủng hộ tui nhe :>