Chương 13

Chương 13:

Mỗi ngày sau đó, tình trạng của hai người cơ bản đều giống nhau, một chút thay đổi rõ ràng là, Lô Kinh Hồng càng ngày càng quen thuộc với các bác sĩ và y tá của phòng khám, đặc biệt y còn giúp đỡ mọi người rất nhiều.

Chuyện xảy ra ngày hôm đó cũng khá bất ngờ, máy tính của một bác sĩ đột nhiên bị hỏng, bên trong còn lưu trữ rất nhiều dữ liệu quan trọng của bệnh nhân. Tuy rằng những thứ này đã được sao lưu từ trước, nhưng vẫn ảnh hưởng đến công tác hằng ngày của phòng khám. Bọn họ đang định liên hệ một thợ sửa máy tính có quen biết, Lô Kinh Hồng đứng ở bên cạnh, đề nghị để y đến thử xem.

Ba mươi phút sau, đã xong.

Mấy cô gái nhỏ ánh mắt đầy sùng bái nhìn y.

Văn Lĩnh sau khi bước ra khỏi phòng làm việc mới biết chuyện này. Hoàng Ức Nùng cười đến có thâm ý đem chuyện này kể lại cho anh, nghe xong anh cũng không nói cái gì, chính là đợi đến giờ nghỉ trưa, anh gọi Lô Kinh Hồng tiến vào văn phòng, nói: "Hôm nay cám ơn anh."

Lô Kinh Hồng tùy ý cười, "Việc nhỏ, em không cần cùng tôi khách khí."

Văn Lĩnh lặng im hai giây rồi nói, "Buổi trưa, anh muốn hay không ngủ một lát ở đây?" Phòng làm việc của Văn Lĩnh có hai cái sô pha nhỉ, nhưng chỉ khi tiếp khách thì mới dùng đến.

Lô Kinh Hồng nhìn thấy anh, "Ở phòng làm việc của em?"

Văn Lĩnh nói, "Ân."

Lô Kinh Hồng biết Văn Lĩnh đang nói đến cái ghế sô pha còn lại, y là thực kinh ngạc, càng nhiều hơn là kinh hỉ. Y tiến lại gần vài bước ngữ mang ý cười hỏi, "A lĩnh, nếu đây là quà cảm ơn của tôi, có thể hay không đổi một cái khác?"

"Ân, đổi cái gì?" Văn Lĩnh cũng nhìn y.

"Một nụ hôn." Lô Kinh Hồng nói.

A? Này là cái gì?

Văn Lĩnh không hiểu câu trả lời của y, hôn môi mà thôi sao lại tính là quà cảm ơn, cho dù không có việc này thì số lần bọn họ hôn môi còn ít sao? Anh không hiểu Lô Kinh Hồng nghĩ gì, nhưng là một nụ hôn với anh mà nói so với để Lô Kinh Hồng ở chỗ này nghỉ ngơi đơn giản hơn nhiều, anh không chút do dự đáp ứng, "Có thể."

Chính là nụ hôn này không giống bất cứ nụ hôn nào họ từng có.

Lô Kinh Hồng chỉ cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi anh một cái liền rời đi, phát ra một chút âm thanh thật nhỏ khi môi chạm vào nhau.

Không có tìиɧ ɖu͙©, không có trao đổi dây dưa, không có tình cảm mãnh liệt.

Nhẹ nhàng như một cốc nước đun sôi mà không có mùi vị gì, sảng khoái và hơi mát, thấm vào ruột gan.

Ánh mắt Lô Kinh Hồng lưu lại trên đôi môi hồng nhuận của Văn Lĩnh một lát, sau đó liền rời đi, lưu lại Văn Lĩnh động tác cứng ngắc đứng tại chỗ.

Văn Lĩnh chưa từng có trải qua nụ hôn trong sáng như vậy, chưa bao giờ. Anh không nói rõ được tư vị bây giờ trong lòng, chính là có điểm. . . . . . loạn. Nụ hôn bất ngờ của Lô Kinh Hồng làm anh rối loạn, anh khó có được cảm giác khẩn trương, hơn nữa không phải là không có lý do.

Anh muốn lau môi nhưng khi giơ tay lên lại cảm thấy quái dị, liền buông tay xuống. Anh dùng lực cắn môi, răng nanh vừa cắn lại cảm thấy hành động này không giống với anh, liền nhả ra.

Anh không biết mình bị làm sao, chỉ biết rằng nụ hôn như vậy tuyệt sẽ không có lần hai.

Một tuần sau, Lô Kinh Hồng cuối cùng cũng thu thập xong tài liệu. Văn Lĩnh cũng như ý muốn trở lại cuộc sống đi làm một mình, phòng khám cũng không có ai hỏi tại sao bạn của bác sĩ Văn không đến.

Văn Lĩnh cả ngày đều ở trong phòng làm việc khám bệnh, buổi chiều sau khi hẹn lịch tái khám của một bệnh nhân vừa mổ xong, anh cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, bước đi thong thả ra khỏi phòng khám.

Sau đó anh nhìn thấy một người không ngờ tới. Lô Kinh Hồng đỗ xe bên đường, dựa ở cửa xe, thấy anh đi ra liền lập tức đi tới.

Văn Lĩnh có điểm kỳ quái, anh nghĩ Lô Kinh Hồng có phải hay không còn thói quen đưa đón anh hằng ngày của lúc trước, liền nói: "Tôi lái xe đi làm, không cần anh đón."

"Tôi biết." Lô Kinh Hồng gật đầu cười, đưa qua đi một cái túi giấy, "Chính là vội tới tặng em một món quà."

Văn Lĩnh nghi hoặc cầm lấy, chỉ thấy trong túi đặt một cuốn sách không quá dày, bìa sách có hình một cậu bé mặc áo khoắc tráng được vẽ bằng tay, còn đeo một chiếc khẩu trang lớn màu trắng che đi nửa khuôn mặt. Tên là : 《 Hai hoặc ba điều về tai của bác sĩ 》.

Văn Lĩnh căn bản không cần nghĩ cũng biết 99% người trên bức tranh này là anh, anh nhìn về phía Lô Kinh Hồng, chờ y giải thích.

Lô Kinh Hồng lộ ra một cái vui vẻ lại ôn nhu cười, giọng nói còn quấn quýt trong gió đầu thu, "A Lĩnh, cho tới hôm nay là trong một năm em làm việc tại phòng khám, tôi vẽ một câu chuyện xưa nhỏ tặng cho em làm kỷ niệm, cũng hy vọng trong tương lai kỉ niệm thứ hai, kỉ niệm thứ ba,..., kỉ niệm nào tôi đều có thể cùng em trải qua."

". . . . . . Cám ơn." Văn Lĩnh cầm quyển sách, cảm thấy được trong tay có chút nặng, anh hỏi: "Một tuần trước anh nói muốn lấy tài liệu cho công tác, chính là vì vẽ cái này?"

Lô Kinh Hồng thản nhiên thừa nhận , "Ân, các bức tranh này đều là những câu chuyện hàng ngày trong phòng khám, cũng như câu chuyện của một số bệnh nhận mà tôi đã tìm hiểu. Kỳ thật cũng không có nhiều nội dung, chỉ cần em ngẫu nhiên lật xem trong chốc lát liền cảm thấy thú vị, cũng rất tốt."

Y nói xong Văn Lĩnh không nói gì, chính là suy nghĩ: lúc hẹn hò với tình nhân, anh đều là người lãng mạn, tặng quà cũng đều là anh, lúc này đây lại bất ngờ không kịp phòng bị bị người đảo khách thành chủ. Văn Lĩnh không có kinh nghiệm trong vai diễn này, không biết trừ bỏ nói tiếng "Cám ơn" còn phải phản ứng như thế nào, có phải hay không còn phải dùng nụ hôn để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng là địa điểm này không thích hợp.

Hai người đứng ở trên đường người đến người đi, Lô Kinh Hồng không có làm bất cứ hành động thân mật nào, cùng anh nói , "Sau khi tích trữ một tuần làm việc, tuần này tôi có thể bận, không có thời gian cùng em đi ăn cơm."

Văn Lĩnh gật đầu biểu thị đã biết.

Sau đó bọn họ tách ra, đi về hai phía đông tây.

Mùa thu đã sắp bắt đầu, gió thổi xen lẫn nhiệt độ, vù vù thổi vào mặt không lạnh mà còn mát mẻ thoải mái. Văn Lĩnh mở ra hai bên cửa kính xe chạy ở trên đường, anh đem cái túi để ở ghế phó lái, trên mặt là biểu tình không nóng không lạnh.

Sau khi trở về nhà, anh đặt túi quà lên bàn trà trong phòng khách, sau đó gọi điện đặt đồ ăn. Đợi cho đến lúc anh đi qua phòng khách chuẩn bị đi ngủ, thì mới nhìn đến tùi quà một lần nữa. Anh một chân đặt ở phòng khách, một chân đặt trong phòng ngủ, ngừng trong chốc lát, vẫn là quay lại phòng khách đem cái túi cầm vào phòng ngủ .

Anh trước tiên lướt điện thoại một lát, lại đọc sách thuốc một lúc, cuối cùng mới cầm lấy quyển tập tranh.

Văn Lĩnh chưa bao giờ nghiêm túc nhìn những gì Lô Kinh Hồng vẽ, thậm chí lần đầu tiên xem tranh kia cũng chỉ là giả vờ, bởi vì anh đối với mấy thứ này chưa từng hứng thú.

Bất quá quyển tranh này, Văn Lĩnh mở ra trang thứ nhất, bắt đầu đọc từ đầu. Chờ Văn Lĩnh đóng trang sách lại, thời gian đã vô ý trôi qua hai mươi phút, anh đem quyển tập tranh này đọc không sót một chữ. Thật hiếm khi anh không bị phân tâm suốt quá trinhg, liền bị một hai cái hình ảnh nhỏ đơn giản tác động, thậm chí anh cũng không biết, người bệnh mỗi ngày ở phòng khám lại có trên người chuyện xưa, cũng không biết ở những người khác trong phòng khám hằng ngày có dáng vẻ như vậy.

Kỳ thật Lô Kinh Hồng rất ít khi vẽ truyện tranh theo phong cách thoải mái và ấm áp như thế này, khi vẽ truyện thì phong cách hội họa nặng nề, phần lớn đều là những bộ truyện nghiêm túc. Nhưng đây là quà tặng Văn Lĩnh, y liền nếm thử một phong cách mời. Văn Lĩnh cho dù không biết chuyện này, ít nhiều cũng cảm nhận được một chút sự khác biệt trước sau.

Văn Lĩnh nhìn chằm chằm cậu bé nhỏ nhắn lại có chút nghiêm túc mặc áo khoắc trắng trên bìa sách, đây chính là anh, khóe môi hơi nhếch lên. Anh bất giác giật mình sinh ra cảm tưởng: Lô Kinh Hồng vẽ tranh cũng không tồi, làm người cũng tốt, tựa hồ đều không tồi.