Chương 14

Chương 14

Một tuần sau đó, Lô Kinh Hồng bận đến tối mặt, dù sao cũng là lượng công việc tồn đọng của một tuần, nhưng y vẫn dành thời gian mỗi ngày liên lạc với Văn Lĩnh, mặc dù bọn họ bình thường không nói quá nhiều qua điện thoại hay ứng dụng di động.

Thứ sáu, Từ Kha đến tìm Lô Kinh Hồng, nói rằng có một bộ phim điện ảnh và truyền hình muốn nhờ y vẽ tranh minh họa quảng cáo, xem như là công việc riêng. Lô Kinh Hồng có thể dành thời gian để tiếp nhận công việc này, nhưng y không trực tiếp đáp ứng, mà cùng Từ Kha nói: "Tôi có thể phải đẩy nhanh tốc độ vào cuối tuần để hoàn thành công việc này, cuối tuần tăng ca cũng không phải không được, bất quá cuối tuần này tôi có hẹn cùng Văn Lĩnh, đột nhiên nói sợ làm em ấy mất hứng."

Từ Kha vừa nghe liền thấy khó xử, đang nghĩ cách ... làm công tác tư tưởng cho Lô Kinh Hồng, hiển nhiên hắn cũng biết tính tình Văn Lĩnh.

Lô Kinh Hồng chờ hắn ở bên kia nghĩ nghĩ mới tiếp tục nói, "Nếu không như vậy đi, thời điểm lúc ăn cơm tối hôm nay, cậu gọi điện thoại nói chuyện này với Văn Lĩnh, tôi ở bên cạnh nói giúp cho cậu, em ấy hẳn là sẽ đồng ý ."

Từ Kha nghe vậy liền đồng ý rồi vui vẻ cúp điện thoại.

Sau giờ làm việc, Văn Lĩnh trực tiếp lái xe về nhà, chờ Lô Kinh Hồng tới nhà anh nấu cơm.

Mấy ngày nay Lô Kinh Hồng có rất nhiều việc, vô cùng bận rộn, hai người rất ít gặp mặt. Có gặp hay không Văn Lĩnh cũng không quá quan tâm, anh để ý chính là Lô Kinh Hồng bận như vậy một tuần liền không có người nấu cơm cho anh. Trước đây ăn đồ ăn ngoài hằng ngày không biết rằng, sau khi ăn quen tay nghề của Lô Kinh Hồng, Văn Lĩnh cảm thấy được một tuần xa cách phá lệ nhớ thương. Nhưng anh cũng không thể trong lúc Lô Kinh Hồng bận đến xoay vòng gọi y đến nấu ăn.

Văn Lĩnh trước khi gặp Lô Kinh Hồng luôn cho rằng bản thân không yêu cầu cao về khẩu vị, chỉ cần ăn ngon là được, chính là hiện tại anh mới phát hiện không phải như vậy.

Khó có được chính là Lô Kinh Hồng hôm nay cuối cùng có thể dành ra thời gian, đầu tiên gọi điện cho anh, nói buổi tối hôm nay đến nhà anh cùng nhau ăn cơm. Ý tứ trong lời nói chính là nấu cơm cho anh, Văn Lĩnh đương nhiên hoan nghênh y tới.

Khoảng bảy giờ, Lô Kinh Hồng đến mang theo một túi rau lớn vừa mua từ siêu thị. Hai người ăn tối đơn giản, không có món gì to tát, đều là những món tự nấu, còn phải có một món hải sản.

Lô Kinh Hồng thuận tiện hỏi Văn Lĩnh mấy ngày nay ăn gì.

Văn Lĩnh nói là đồ ăn ngoài, sau đó còn bỏ thêm một câu đánh giá, "Giao đến đây đều nguội, đun nóng lại ăn càng không ngon."

Kỳ thật anh cũng có thể đi một số khách sạn cao cấp dùng bữa, chính là làm việc cả ngày anh chỉ muốn về nhà thả lỏng, không muốn lại mặc một thân tây trang ra ngoài, mệt; hơn nữa Văn Lĩnh luôn cảm thấy, tất cả món ăn nhà hàng sau khi đóng gói đều không còn mùi vị ban đầu, đồ ăn nhiều dầu mỡ dính vào hộp đóng gói, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy không ngon miệng.

Lô Kinh Hồng nghe xong liền nói gần đây y quá bận rộn, Văn Lĩnh lại chịu đựng thêm một chút nữa, thức thêm hai đêm y liền có thể đem công việc hoàn thành, về sau lại nấu cơm cho anh.

Văn Lĩnh gật gật đầu nói: "Anh trước tiên cứ làm việc đi, không cần đặc biệt tới đây nhiều việc."

Anh vừa nói xong những lời này, di động liền vang lên, người gọi là Từ Kha, anh bắt máy.

Sau vài câu chuyện phiếm mở đầu, Từ Kha nói: "Cho ta thông tin liên lạc của Lô Kinh Hồng."

Văn Lĩnh dừng một chút, "Ngươi tìm y có việc? Ngươi không phải có thông tin liên hệ của y sao?"

Từ Kha nói: "Tìm không thấy. Ta tìm y có công việc cần bàn, có một bức tranh muốn y vẽ, ngươi mau cho ta phương thức liên lạc a."

Văn Lĩnh không nói chuyện, mặt không đổi nhìn Lô Kinh Hồng đang ngồi đối diện. Lô Kinh Hồng thuận thế liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Điện thoại bên kia Từ Kha hẳn là cũng nghe thấy được, hắn lập tức ồn ào: "Ngươi đang ở cùng Lô Kinh Hồng? Có thể để y nghe điện thoại sao?"

Văn Lĩnh không nói gì nhìn Lô Kinh Hồng, ngừng một chút mới nói, "Là Từ Kha. Hắn tìm anh bàn công việc." Văn Lĩnh nghĩ đến vừa rồi Lô Kinh Hồng còn nói công việc của y đặc biệt bận, hiện tại lại muốn gia tăng gánh nặng cho y.

Lô Kinh Hồng thấy vẻ do dự trên mặt Văn Lĩnh, chủ động nghe điện thoại, "Không có việc gì, tôi cùng cậu ấy nói."

Sau khi Lô Kinh Hồng cùng Từ Kha nói chuyện điện thoại đơn giản vài câu, Lô Kinh Hồng liền đem chuyện này đáp ứng, ước định thời gian hoàn thành. Sau khi cúp điện thoại, Lô Kinh Hồng trả lại cho Văn Lĩnh, thấy anh mân môi, lo lắng trong chốc lát mới nói: "Nếu công việc của anh quá bận rộn, Từ Kha có thể tìm người khác, anh không nhất định phải đáp ứng."

Kỳ thật Văn Lĩnh muốn nói chính là, đừng làm ra vẻ như y phải đồng ý chuyện này vì anh.

Lô Kinh Hồng cười nhẹ, "Không có quan hệ, chỉ là thêm một bức tranh mà thôi, hơn nữa Từ Kha là bạn em, tôi cũng sẽ coi cậu ấy như bạn tôi."

Văn Lĩnh chỉ sợ Lô Kinh Hồng nói như vậy, nhưng là Lô Kinh Hồng lại nói nhẹ như bông, giống như thật sự là một việc nhỏ không đáng giá nhắc đến, cố tình Văn Lĩnh không thể cũng xem đây là chuyển nhỏ như hạt đậu xanh.

Anh cảm thấy trong lòng không quá thoải mái, nhưng lại có chỗ nào thỏa mãn một chút.

Mặc kệ nói như thế nào anh vẫn có tình cảm, tuy rằng trước kia tình cảm anh nhận cũng không phải là số ít.

Tiếng vòi nước trong bếp chảy ào ào, Lô Kinh Hồng đang rửa chén, Văn Lĩnh ngồi ở sô pha một mặt đọc sách, một mặt thỉnh nhìn sang

Ăn no liền nghĩ tìиɧ ɖu͙©.

Ngạn ngữ đều là đạo lý, Văn Lĩnh coi đó là điều hiển nhiên. Cơm no rượu say, anh nhàn nhã ngồi dựa vào sô pha, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lô Kinh Hồng, bộ quần áo ôm sát vòng eo, đôi chân dài rắn chắn được bao bọc trong quần bò, đung đưa qua lại dưới tầm mắt anh, tạo thành một cái móc câu khuấy động du͙© vọиɠ đã lâu chưa bùng phát trong lòng.

Tựa như một bàn tay, ở nơi ngứa ngáy nhất tại thể xác và tâm trí anh nhẹ nhàng gãi; cũng giống như một con thú, trăm phương nghìn kế giãy khỏi xiềng xích quấy phá.

Nhưng mà Lô Kinh Hồng lại giống như một người đàn ông của gia đình, cần cù và thật thà bận rộn ở phòng bếp, khó có thể làm cho người ta liên tưởng đến thời điểm y ở trên giường, trong ánh mắt lộ mười phần xâm lược, l*иg ngực màu đồng đầy mồ hôi bóng loáng, che đi nhưng chuyển động hung hãn của cơ thể. Đó là một loại hơi thở nam tính đọc nhất vô nhị, cũng là một chất gây ảo giác hấp dẫn chết người đối với Văn Lĩnh.

"Thời gian không còn sớm, tôi đi về trước ." Lô Kinh Hồng thu dọn tủ, đi tới nói với Văn Lĩnh.

"Bây giờ anh đi luôn à?" Văn Lĩnh trợn tròn mắt.

Lô Kinh Hồng gật đầu, cúi người hôn nhẹ lên chán Văn lĩnh, "Em nghỉ ngơi sớm một chút." Nói xong liền đi.

Văn Lĩnh ngồi trên sô pha một lúc lâu, nhưng cảm giác trống rỗng vẫn còn, anh đứng lên đi vào phòng tắm.

Anh cảm thấy chính mình thanh tâm quả dục, ngăn ham muốn, giống như một thánh nhân.

----------------------------------------------------------moah

Nhử: Hệ hệ, anh Hồng gian xảo quá đi, tui chuẩn bị có một truyện nữa nè:>