Sát Tinh Tướng Công

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một đêm, mạc danh kỳ diệu thành người chết. Một cái chớp mắt, mạc danh kỳ diệu lạc vào một triều đại xa lạ. Một lần “bán mình” vốn tưởng rằng không sao cả, ta thành nô ɭệ của người khác. Vì thế, người …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 10
Editor: Quân

“Nữ nhi của ta a—-!”

Ngọc … Ngọc nương? Sao thế này, gả nữ nhi chứ có phải sinh ly tử biệt gì đâu, khóc rống như heo bị trọc tiết như vậy để làm cái gì? Lại nhìn quanh bốn phía, cỗ kiệu đón dâu đang dừng ở cửa, đông nghìn nghịt biết bao cái đầu người, tất cả đều đang trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm hai mẹ con ôm nhau khóc không thành tiếng .. Đợi chút, hiện tại không phải là lúc xem náo nhiệt. Trước khi tân nương tử lên kiệu hoa mà lại có tiếng khóc kinh thiên động địa thế này liệu có được không?

Ta giật mình đứng ngây tại chỗ, thẳng đến khi cảm giác được có người đứng phía sau.

“Gia” – lấy tay chỉa chỉa một đống nữ nhân đang khóc lên khóc xuống – “Thành thân là việc vui mà, sao lại khóc thành thế này?”

Diêm Sâm nhướn lông mày: “Ngươi không biết?”

“Biết cái gì?”

Hắn cúi thấp đầu xuống nhìn ta chăm chú, trong con ngươi nổi lên những ý tứ hàm xúc, khóe miệng cũng bắt đầu kéo cao.

“Làm sao?” Ta đột nhiên có loại xúc động muốn quát thủng màng nhĩ của hắn.

“Phong tục ở nơi này là khóc gả, chính là tân nương trước khi lên kiệu hoa thì nữ quyến trong nhà đều phải khóc rống tỏ vẻ luyến tiếc nàng. Hơn nữa, khóc càng lợi hại thì càng chứng tỏ rằng ngươi đối với tân nương là tình thâm nghĩa nặng, không đành lòng để nàng gả ra ngoài.” – Liếc mắt nhìn Ngọc nương cùng Bạch Tinh, nụ cười của hắn như ẩn chứa một dụng ý khác – “Đã hiểu chưa?”

Ta nhất thời không kịp phản ứng, “Khóc gả? Rõ ràng là đại hỷ sự mà biến thành cái giống gì thế này, lại còn muốn nữ quyến trong nhà cùng nhau khóc. Điên rồi …”

Đang nói đột nhiên im bặt.

“Nhóc con Sở Huyền”, – Vừa lòng thấy ta đang nghẹn họng nhìn trân trối, nụ cười của Diêm Sâm càng thêm sáng lạn – “Theo lý thuyết thì ngươi cũng phải ‘điên’ như mọi người mới đúng.”

“Cái này … ta … cái kia …” Nói đùa sao, ngày vui thế này mà bảo ta gào khóc? Đây là hành động khảo nghiệm hay trò chơi trừng phạt vậy? “Ta khóc không được.”

“À, chuyện này thì ta có thể giúp ngươi.”

“Gia, ngươi có biện pháp sao?” Không thể nào, hắn mà có hảo tâm như vậy?

“Đương nhiên. Nhưng nhìn biểu tình của ngươi thì hình như không tin tưởng ta lắm thì phải.”

…. Sự thật là như vậy.

Nhưng vì việc hôn nhân của Bạch Tinh, cũng chỉ có thể hy sinh bản thân mình một chút. “Gia, có biện pháp gì ngươi nói đi.”

“Ngươi xác định muốn nghe theo ta?”

“Dạ!”



Hai canh giờ sau, giữa vòng vây của đội ngũ đón dâu cùng kèn trống rầm rộ, kiệu hoa thuận lợi ra khỏi ngoại ô đi lên ngọn núi mà “Tuyệt Mệnh sơn trang” tọa hạ.

“Tốt lắm Huyền Huyền, ngươi vào sương phòng nghỉ ngơi một lát đi. “ – Ngọc nương vỗ vỗ vai ta, vẻ mặt vô cùng xúc động – “Không ngờ cảm tình của ngươi với Tinh nhi lại tốt như vậy … Ngọc nương ta thật sự rất cảm động.”

Ta nâng lên một bàn tay vẫy vẫy, tỏ vẻ không có gì. Đáng chết, ai có thể mang thêm cho ta một cái khăn tay không, sáu cái căn bản không đủ dùng …

Lười trở về phòng, ta đơn giản ngồi ở bậc thang nơi hành lang gấp khúc phía sau viện, ngắm phong cảnh qua làn nước mắt, tư vị này … thực con mẹ nó buồn bực.

Tên gay chết tiệt, rốt cuộc cho ta dùng cái gì vậy?

“Cảm tình của ngươi tốt thật đấy, nhóc con Sở Huyền.” – ‘Đầu sỏ gây chuyện’ vui tươi hớn hở xuất hiện trước mặt ta, vẻ mặt thản nhiên mà tự đắc.

“Ngươi … ngươi ngươi ngươi …” – Ta tức giận nói không thành lời – “Ngươi cố ý chỉnh ta có phải không?”

“Ta chỉnh ngươi?” – Hắn vẻ mặt kinh ngạc tới mức quỷ cũng có thể nhìn ra là giả – “Ta như thế nào lại chỉnh ngươi? Nhìn đôi mắt đỏ bừng sưng mọng như quả đào kia, người ta nhìn vào thật sự rất đau lòng nha …”

“Chó má! Ngươi rõ ràng là ghi hận chuyện ta cho ngươi mặc quần áo của ta.”

Chỉ nói có một câu mà hắn ngay lập tức thay đổi sắc mặt cho ta xem. Ta sợ tới mức không dám lên tiếng, chỉ e mở miệng nói thêm gì nữa sẽ bị gió phương Bắc làm cho chết cóng.

“Nữ hài tử mà nói như vậy là không tốt nha, phải để ý tới tương lai sau này còn gả ra ngoài chứ.” – Diêm Sâm vẫn tươi cười như trước, thoạt nhìn thực vui vẻ.

Hắn đương nhiên thực vui vẻ, nhưng mà ta thì mười hai vạn phần không vui.

“Nói, ngươi rốt cuộc cho ta dùng cái gì?” Có hương vị của cà rốt, nhưng lại như có thêm một thứ khác, ngửi mùi thấy là lạ. Thoạt đầu mắt bị kí©h thí©ɧ vô cùng, cuối cùng thì cơ hồ không còn cảm giác gì nữa, nước mắt cứ thế mà chảy ra, chẳng khác nào thủy long đầu.

“A … Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là cà rốt … “ – Mị nhãn giả dối cong lên – “Bỏ thêm một chút ‘Lệ như ly’ thôi.”

“…”

Nước mắt cứ một giọt lại một giọt rơi xuống, thấm ướt trên tay. Ta ai thán một tiếng trong lòng, không khỏi ngửa đầu lên hỏi trời: Lão thiên gia a, ta rốt cuộc làm sai cái gì mà ngươi lại ‘hậu đãi’ ta thế này? Đến tột cùng … “Nước mắt này khi nào thì ngừng a ——-!”

Ta một bên hầm hừ cắn chân gà, một bên trợn mắt nhìn người nào đó đang chuyện trò vui vẻ ở bàn đối diện. Nhìn hắn khuôn mặt lạnh nhạt tiếp rượu một chén lại một chén, ta không khỏi tăng thêm lực đạo ở răng, làm như đang cắn xé thịt hắn, nghiền nát xương hắn vậy. Thẳng đến khi có người hảo tâm nhắc nhở …

“Sở cô nương, răng nanh của ngươi có khỏe không? Miếng xương này …”

Cúi đầu nhìn ta mới ngạc nhiên phát hiện mẩu xương gà trong tay không biết từ khi nào đã bị cắn nát.

“A … ha ha …” Cuống quít bỏ mẩu xương xuống, ta nhếch miệng cười khan hai tiếng. Vị thiếu phụ nhắc nhở ta, thê tử Diệp Lâm của nhị đương gia trong sơn trang, che miệng cười không biết nên khóc hay nên cười nhìn ta.

“Không ngờ Sở cô nương tuổi không lớn mà lực đạo cùng nha khẩu lại là nhất đẳng.”

Quân: ‘Nha’ là răng, ‘khẩu’ là miệng.

“À …” Ta có thể coi đây là một lời khen không?

“Nhưng mười năm rồi, giờ là lần đầu tiên thấy bên người chủ tử xuất hiện một gương mặt mới. Quả là chuyện hiếm có … các ngươi nói có phải không?”

Đầy bàn toàn là nữ quyến trong trang đều nhất loạt gật đầu, nhìn ta không hiểu ra làm sao.

“Mười năm …”

“A, ngươi không biết sao? Sơn trang này là do chủ tử lập ra từ mười năm trước. Từ đó tới giờ, chúng ta chỉ thấy có một nhà Bạch thúc đi theo bên người hắn, chưa từng giao thiệp với ngoại nhân nào khác.”

“Phải phải, hơn nữa trong phủ của chủ tử cũng không có nha hoàn nào cả.”

“Điều này đủ nói lên Sở cô nương ngươi đối với chủ tử là người đặc biệt đến mức nào …”

“Đúng vậy đúng vậy …”

“Ừ, rất có lý …”

Một bàn nữ nhân líu ríu lên tiếng làm đầu ta ong ong vang lên, thật vất vả đợi tới lúc tịch dương mới có thể thoát thân chạy ra lương đình nghỉ ngơi.

Nói linh tinh gì chứ, nếu Bạch Tinh không phải lập gia đình thì ta sao lại phải đi theo bên người tên gay kia! Đặc biệt? Ta với hắn mà nói là rất đặc biệt? Ha ha ha … không có khả năng!! Thủ đoạn đùa giỡn ta của hắn thật ra rất đặc biệt, cứ như là tích góp từng tí một, hồi lâu sau thành ý tưởng ác liệt thì lập tức bộc phát, kiểu gì cũng không buông tha …

Loại người như hắn sao có thể coi trọng người khác được?

Nhưng Bạch Tinh vì sao lại nói những lời như vậy …

“Được rồi, Sở Huyền! – Vỗ vỗ khuôn mặt làm chính mình thanh tỉnh lại một chút – “Ngươi đang nghĩ lung tung cái gì chứ? Yêu nhân chết tiệt kia thế nào cũng không có quan hệ gì với ngươi, ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận rồi lĩnh tiền công là được. Loại cuộc sống an nhàn sung sướиɠ thế này, tốt nhất là không nên thân cận với hắn làm gì, nếu không sẽ bị chỉnh đến khi hộc máu mà chết … Yêu nhân kia a, thật sự là có đủ kém cỏi …”

“Ta nghe được.”

“Rầm” một tiếng, ta ngã từ trên ghế đá xuống, cảm giác khí lạnh chạy dọc sống lưng, ta miễn cưỡng cười cười: “À … không phải vậy, cái kia … gia, ngươi đến từ khi nào?”

“À, cũng chưa lâu … từ lúc ngươi vỗ vỗ mặt mình thôi.” Diêm Sâm đưa lưng về phía ánh trăng, cái bóng của lương đình che khuất biểu tình trên mặt hắn, nhưng ngữ khí cùng giọng điệu trước sau như một đều mang ý trêu tức.

“À … ha ha …” Xong rồi, lại sắp bị chỉnh rồi.

“Ngươi không đi náo động phòng sao?”

“Động phòng?” – Ta từ dưới đất bò lên, phủi phủi tro bụi bám trên quần áo – “Ta đối với chuyện đấy không có hứng thú! Ngẫm lại thì vợ chồng son người ta thật vất vả mới có một đêm xuân, nếu bị người khác náo loạn nhất định sẽ thấy không thoải mái … mà, gia, ngươi cũng không đi sao?”

“Ta muốn đi dạo.”

“Hả?” Nửa đêm đi ‘dạo’ trên núi hoang?

“Có đi cùng ta không?”

“… Gia!”

“Ừ?”

“Ngươi uống quá chén phải không?”

“…”

Thêm Bình Luận