Thân là tiểu Hoàng tử của Vạn Hoa Quốc, vốn nên nhận hết sủng ái, ngồi hưởng giang sơn. Lại vừa sinh ra đã bị ném khỏi Hoàng cung. Bởi vì thẩm mỹ của người Vạn Hoa không giống người thường, ở chỗ này, …
Thân là tiểu Hoàng tử của Vạn Hoa Quốc, vốn nên nhận hết sủng ái, ngồi hưởng giang sơn.
Lại vừa sinh ra đã bị ném khỏi Hoàng cung.
Bởi vì thẩm mỹ của người Vạn Hoa không giống người thường, ở chỗ này, lấy xấu làm đẹp, lấy đẹp làm xấu —— đây là chuyện rất lâu sau đó tôi mới biết được.
Hiện tại tôi chỉ là kẻ xui xẻo dung mạo xấu nhất từ lúc Vạn Hoa Quốc thành lập đến nay.
Lần đầu tiên phụ vương nhìn thấy tôi, miệng liền sùi bọt mép suýt nữa băng hà.
Sau lúc đó, tôi lưu lạc đầu đường, học một thân bản lĩnh, cuối cùng cũng không có ai thích tôi, tự ti đến chết.
Tin tức tốt là: "Sau khi chết, tôi xuyên đến Lam Tinh."
Tin tức xấu là: "Xuyên cả thân thể."
Với cái mặt sinh ra đã xấu đó, tôi tìm việc làm trong giới giải trí.
Công ty cũng có một người đàn ông xấu như tôi, cũng xử sự cẩn thận như tôi, dịu dàng với tất cả mọi người. Đại khái là quá xấu, sợ quá kiêu ngạo thì người khác sẽ đánh anh ấy.
Quá đáng thương, cùng là người xấu phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Tôi có nên ôm anh ấy thêm một cái không?
*
Làm đỉnh lưu giới giải trí, Tạ Tri Phỉ có một gương mặt đẹp hết phần thiên hạ, tựa như thần ban cho vậy.
Không chỉ có bề ngoài, gia thế, kỹ thuật diễn, tài phú, tất cả đều như được ông trời ban cho anh.
Nhưng mà, người có tư cách tùy hứng kiêu ngạo nhất, lại đối nhân xử thế khiêm tốn thấp đến bụi bặm, lễ phép có độ.
Truyền thông nói, sự tồn tại của Tạ Tri Phỉ chính là hiện thân của dịu dàng.
Anh là sứ giả được phái xuống để yêu thế giới này.
Nhưng bọn họ không biết, Tạ Tri Phỉ chính là hiện thân của sứ giả không thích thế giới mới đúng.
Tạ Tri Phỉ thường nghĩ, trên đời này có thể xuất hiện thứ gì làm anh lưu luyến không.
Anh vẫn luôn không có đáp án, cho đến khi Ổ Thanh xuất hiện.
Đối mặt với Ổ Thanh, lần đầu Tạ Tri Phỉ cảm tạ khuôn mặt xinh đẹp trời cao ban cho anh đến vậy, xinh đẹp đến mức thậm chí có thể hấp dẫn ánh mắt của Ổ Thanh.
Anh có thể cảm giác được, Ổ Thanh luôn trộm nhìn anh, lại chưa từng dùng ánh mắt như thế nhìn người khác.
Tạ Tri Phỉ load não đi load não lại, cuối cùng chỉ có thể cho ra một kết luận: "Ẻm thích mình."
Trùng hợp, anh cũng thích Ổ Thanh, như vậy cũng coi như là định mệnh.
Ổ Thanh: "Anh ấy thật xấu xí, thật đáng thương."
Tạ Tri Phỉ: "Vợ lại nhìn lén mình, ẻm yêu mình ghê."
Thẩm mỹ loạn lạc đẹp mà không tự biết (ngẫu nhiên có chút đen) thụ* tự mình công lược tuy chán đời nhưng rất yêu vợ đẹp công
Tóm tắt một câu: Không, không, không, bảo bối à, là em làm người ta mất ngủ.
Yêu bản thân, yêu thế giới này.
Hay nè