Chương 20: Không thể để xe chị ướt được (2)

Dịch Khuynh: "......" Tuy cô quả thật không biết làm việc nhà, năng lực tự chăm sóc bản thân kém một chút, nhưng cũng không đến mức bị người ta bắt cóc chứ?

Thẩm Ngang nhíu mày suy nghĩ một chút đứng dậy, rất nhanh rồi trở về, lại nhét một chiếc cốc vào tay Dịch Khuynh: "Trước khi chị ăn xong cái này, em sẽ trở về. ”

Dịch Khuynh giống như một đứa trẻ bị dỗ dành nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Ngang hai giây, tầm mắt không kiềm được bị cơ lưng xinh đẹp và cột sống lún sâu hấp dẫn.

Sau đó cô lại cúi đầu nhìn chiếc cốc trong tay mình: "..."

Cái này, lượng calo có phải cũng hơi cao không?

Dịch Khuynh chần chờ một lát, vẫn không ngăn cản được sức hút của ký ức thời thơ ấu, vừa cắn kẹo cứng trong miệng vừa xé nắp cốc.

Xé... Xé nó được không?

Mặc dù nắp nước khoáng của Wahaha dễ dàng nghiêng không thể mở, nhưng nắp Star Cup và nắp chai của Wahaha sao có thể giống được?

Dịch Khuynh buông hai viên kẹo trong tay xuống, ngồi ở chỗ ngồi yên lặng quyết một cuộc tử chiến với Star Cup, thời gian chiến tranh dài tới năm phút, kết thúc với thất bại của Dịch Khuynh.

"..."

Trừng mắt nhìn Star Cup nửa ngày, Dịch Khuynh cẩn thận nhìn trái nhìn phải rồi nhìn nhân viên chung quanh.

Người nên đi đã đi gần hết, người giữ lại cũng đều đang nói chuyện hoặc là sửa sang lại đồ đạc, không ai chú ý tới cô đang phải bối rối với một cái nắp Star Cup trong năm phút.

Do dự vài giây, Dịch Khuynh hít sâu một hơi, hơi khom lưng dứt khoát dùng răng mở nắp chai, để lại vài dấu răng, có thể thấy nhân loại vì mở ra lãnh thổ này phải tốn không ít nỗ lực.

Dịch Khuynh nhìn chằm chằm nắp chai đã trở nên gồ ghề, cùng ba dấu răng rõ ràng phía trên, ôm một loại tự tôn của người lớn khó hiểu giấu nó ở phía sau mình.

Thẩm Ngang cho đồ, vứt đi hình như cũng không tốt lắm.

Cô lại thở dài: Tại sao hôm nay không mang theo túi xách?

Lúc Thẩm Ngang trở về, Dịch Khuynh giả vờ bình tĩnh chào hỏi cậu: "Đồ đạc đều mang theo rồi à? Đi thôi.”

Thẩm Ngang nhìn về phía bàn tay sau lưng cô: "Có rác gì muốn vứt không? Em đi vứt cho."

“Star Cup nhiều hàm lượng calo quá, chị cảm thấy ngày mai ăn thì tốt hơn." Dịch Khuynh nghiêm túc tìm cho mình một cái cớ.

Trong bể bơi đều là những người trẻ tuổi quanh năm rèn luyện thân thể, dáng người của mỗi người đều rắn chắc đến mức có thể khiến hầu hết số người trong xã hội hâm mộ không thôi, Dịch Khuynh vừa mới lặng lẽ đảo qua ghế người nhà bên cạnh, mới cảm thấy tâm lý hơi cân bằng một chút.

Thẩm Ngang không nói thêm gì, cậu ném túi lên vai: "Em cảm thấy thịt mềm tốt hơn cơ bắp. ”

Dịch Khuynh hồi tưởng lại dáng người gần như giống như nam chính truyện tranh: "Cái gì cơ? Versailles á?”

Thẩm Ngang cười: "Vậy chị cảm thấy cơ bắp tốt hơn à? "

“Tất nhiên rồi."

"Vậy không phải là quá tốt rồi sao?" Thẩm Ngang nói: "Chị có thịt mềm em thích, em có cơ bắp yêu thích của chị, bổ sung cho nhau.”

Dịch Khuynh: "..." Bổ sung gì chứ? Không phải mà.

Thôi quên đi, chế độ cá muối không thích tranh luận.

Tóm lại, đề tài vẫn bị kéo ra khỏi Star Cup, lần này mặt mũi người lớn được bảo vệ.

"Đưa cái kia cho em đi." Thẩm Ngang vẫy tay với Dịch Khuynh: "Không phải chị không mang theo túi xách sao? ”

Dịch Khuynh lập tức giấu kín tay về phía sau theo bản năng.

Thẩm Ngang nhướng mày: "Có phải vừa rồi chị lấy được phương thức liên lạc của người đàn ông nào không?”

Dịch Khuynh trầm mặc: "... Gì, gì cơ?”

"Em hỏi những người quen biết trong trường, tham khảo cho chị một chút." Thẩm Ngang khom lưng nhìn sau lưng cô: "Để tránh gặp phải cặn bã. ”

Dịch Khuynh lập tức cảnh giác lui về phía sau hai bước, đυ.ng phải người phía sau đi tới.

Trong tay cô không nắm được, Star Cup lạch cạch một cái trực tiếp rơi xuống đất.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Người thanh niên bị Dịch Khuynh đυ.ng liên tục xin lỗi: "Chị không sao chứ? "

“Là tôi đi ngược chiều, thật ngại quá." Dịch Khuynh cũng quay đầu lại ôn hòa xin lỗi: "Không đυ.ng đau các cậu chứ? ”

"Chị gái gầy như vậy, sau dễ dàng đυ.ng người đau đớn được?" Người trẻ tuổi để tóc ngắn sảng khoái cười xua tay: "Chị gái cũng là sinh viên năm nhất đại học Dung Thành sao?”

Dịch Khuynh không am hiểu mấy chuyện khác, nhưng vẫn biết người ta đang bắt chuyện với mình, cô đang định xua tay không sao tiện chào tạm biệt, thì chợt nghe thấy Thẩm Ngang gọi cô một tiếng: "Dịch Khuynh. ”

Dịch Khuynh quay đầu lại, thấy Thẩm Ngang không biết từ lúc nào đã nhặt chiếc Star Cup lăn xuống đất, đứng ở ngoài hai bước nhìn cô.

Chai Star Cup nhỏ nhắn như một món đồ chơi bị cậu nắm vào tay.

Lòng tự trọng của người lớn đã bị mất sạch.

Dịch Khuynh kiên cường dời tầm mắt, gật đầu với người thanh niên trước mặt: "Xin lỗi vì đυ.ng phải cậu, tôi đi trước nhé.”

Khi cô đi đến bên cạnh Thẩm Ngang, người sau còn nghi hoặc hỏi: "Đây là dấu gì vậy? Có phải của chị không?”

Dịch Khuynh: "... răng. "

“..." Thẩm Ngang không khỏi bị chọc cười, cậu dễ dàng mở nắp chai ra, đơn giản đến mức như thể chỉ là một cái tờ giấy: "Chị uống không?"

"Uống." Dịch Khuynh hơi ngừng lại, không khỏi tìm cho mình một đường lui: "Vừa rồi chị giúp em bóc kẹo, chuyện này coi như hòa nhau."

Sau khi cô nói xong không lập tức nghe thấy Thẩm Ngang đáp lại, ngẩng đầu nhìn cậu, thì nhận ra cậu đang quay đầu nhìn cái gì: "Thẩm Ngang, quên mang theo đồ à? ”

Thẩm Ngang quay mặt lại, ánh mắt còn hơi híp lại, có vẻ cả người đều lười biếng: "Đồ muốn mang theo đều ở đây rồi.”

Tầm mắt Dịch Khuynh đảo qua phía sau, khoảng cách hơi gần một chút, ngoại trừ người trẻ tuổi vừa rồi bị cô đυ.ng phải thì không có gì đặc biệt.

Ừm... Có lẽ là thói quen nhìn qua xem có quên mang theo đồ không nhỉ?

Đó là một thói quen tốt.

Dịch Khuynh vừa ăn Star Cup vừa nghĩ.