Chương 15: Tôi sẽ không ra tay với người quá nhỏ tuổi (3)

Dịch Khuynh vẫn còn do dự.

Dẫu sao thỉnh thoảng ăn ké là một chuyện, ngày ngày ăn ké lại là một chuyện khác.

"Thế này đi," Giọng điệu Thẩm Ngang thoải mái nói, "Coi như là em giúp việc cho chị, đỡ phải đi tìm công việc khác kiếm tiền tiêu vặt, chị chỉ cần đưa tiền mua thức ăn là được, có ổn không?"

Bóng đèn trong đầu Dịch Khuynh bật sáng.

"Em đã trưởng thành rồi, muốn giảm chi phí chi tiêu trong nhà một chút." Thẩm Ngang mất tự nhiên kéo vành tai, ngượng ngùng cười hỏi, "Có phải hơi cơ hội quá không?"

"Không hề," Dịch Khuynh chính trực nói, "Rất hợp lý, tiền mua thức ăn là chị bỏ ra, chị sẽ trả tiền lương cho em cao hơn."

Cô dừng lại, không nhịn được hỏi: "Sau này chị có thể gọi đồ ăn không?"

Thẩm Ngang lập tức gật đầu: "Tất nhiên là được, đây là công việc mà. Nếu không thì em cũng phải đi học."

Giải quyết xong chuyện ăn cơm thì Dịch Khuynh rất vui mừng, mở di động lên chuyển cho Thẩm Ngang một vạn: "Em tạm dùng trước đi, không đủ lại hỏi chị."

Thẩm Ngang sửng sốt, bất đắc dĩ nói: "Dịch Khuynh, chị làm vậy không sợ em tiêu tiền bậy bạ của chị sao?"

"Sao có thể được." Dịch Khuynh kinh ngạc nói, "Em chính là Thẩm Ngang chị nhìn lớn lên."

Nghe vậy, Thẩm Ngang mỉm cười. Cậu nâng cằm nhìn chằm chằm Dịch Khuynh một lúc, rồi nói: "Em không phải là cậu bé không hiểu gì hết khi chị rời đi."

Dịch Khuynh đồng ý: "Em cao lên 60 centimet. Chiều cao này có phải hay bị người lạ hỏi "Cậu có chơi bóng rổ không" đúng không?"

"......" Thẩm Ngang suy nghĩ, trên mặt là ý cười, "Vâng, bọn họ hay hỏi những câu tương tự như vậy, nhưng không phải là bóng rổ."

Dịch Khuynh: "......?" Chiều cao 1m85 này còn có thể chơi được gì nữa?

Nhưng bạn bè nói chuyện với nhau vốn dĩ đã rất tùy ý, Dịch Khuynh cũng không hỏi thêm, thuận miệng chuyển đề tài: "Đã tới trường dạy lái xe chưa?"

"Ngày mai mới đi," Thẩm Ngang đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn, trả lời, "Chiều nay phải đi kiểm tra thể chất."

"Kiểm tra thể chất?" Dịch Khuynh liếc nhìn ngày tháng, nghi ngờ hỏi, "Trước ngày nhập học phải làm kiểm tra thể chất ư?"

Cái này hình như không giống với thi đại học bình thường?

"Nói chung là không cần, nhưng em là học sinh chuyên thể thao, có yêu cầu thêm." Giọng điệu Thẩm Ngang rất bằng phẳng, giống như việc tuyển sinh chuyên thể thao không phải là chuyện gì đáng nhắc tới.

Dịch Khuynh – một phế vật thể chất dựa vào bàn làm việc trong nhà lập tức trở nên vô cùng kính nể: "Chị nhớ trường đại học của em một năm chỉ tuyển 0,8% học sinh chuyên thể thao."

Nghe được lời khen của cô, Thẩm Ngang mím môi, khá ngượng ngùng: "Không phải là chuyện gì ghê gớm."

"Cực kỳ lợi hại!" Dịch Khuynh không ngại làm tấm gương để so sánh với cậu: "Chị đi bộ hai mươi tầng cầu thang trong một nhịp thở, nhịp tim có thể tăng lên hai mươi."

Thẩm Ngang bật cười: "Chị thiếu vận động quá, thịt trên người đều mềm."

Dịch Khuynh: "......"

Lợi dụng lúc Thẩm Ngang đi vào phòng bếp, cô lặng lẽ cúi đầu chọc chọc bụng của mình.

Không tập thể dục, nhưng chế độ ăn uống khá cân bằng, đúng là không có mỡ thừa.

Nhưng bóp một cái, quả thực là mềm.

...... Tập thể dục là chuyện không thể nào, cùng lắm là "mỗi ngày luyện tập ba phút, một tháng có được vòng eo thon" giống như các bình luận quảng cáo trên Weibo mà thôi.

Khoan đã, nhưng làm sao Thẩm Ngang biết được?!

Thẩm Ngang quay lại, Dịch Khuynh còn chưa kịp ngẩng đầu buông tay, vừa ngước mắt lên đã chạm phải tầm mắt của Thẩm Ngang.

Dịch Khuynh: "......" Cô rụt rè đặt hai tay lên bàn, giấu đầu hở đuôi nói: "Ăn no rồi."

Thẩm Ngang vừa cười vừa cúi xuống chạm nhẹ vào cổ tay cô: "Cánh tay chị trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu xanh này, em nhìn là đã biết chị không tập thể dục."

Dịch Khuynh lật cổ tay mình xem thử, chợt hiểu ra, lại phát hiện ra một điều khác: "Tay em ấm thật đấy, có phải do thường xuyên tập thể dục tốt không?"

"......" Thẩm Ngang hơi dừng lại, cười nói, "Có lẽ là vậy."