Chương 30-2

Chương 30.2

Thời gian cơm tối, Nhan Lộ Thanh xuống lầu gõ cửa phòng Cố Từ.

Lúc đi vào, đèn bên trong sáng lên, Cố Từ đung ở mép giường, vòng hoa cô đưa đặt ở trên bàn như cũ.

Nhan Lộ Thanh đi đến bên anh, ngửi được mùi hương sữa tắm trên người Cố Từ, tóc anh thoạt nhìn rất mềm còn có chút ướŧ áŧ, quần áo cũng không giống vừa rồi.

Rõ ràng là tắm rồi.

"Không phải đang ngủ sao?" Nhan Lộ Thanh nghi hoặc, "Sao mà tắm rồi."

Cố Từ nghiêng mặt về phía cô.

Sắc mặt anh vừa mới tắm xong tốt hơn vừa rồi, chẳng qua môi vẫn nhạt như cũ, cả người nhìn qua có loại chất cảm vô cùng băng băng lãnh lãnh.

"Cũng không bởi gì khác," Anh chỉ tay về phía cái bàn, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, "Chủ yếu là nhìn hai cái vòng này, có chút ngủ không được."

"..."

Lúc cô bày biện không để ý chi tiết, chỉ nghĩ mau ra ngoài để anh ngủ, cho nên chòng vòng lớn lên vòng nhỏ.

Như thế vừa nhìn thật là có chút..

Nhan Lộ Thanh thu hồi tầm mắt từ chỗ vòng hoa, ánh mắt lần nữa đối diện với Cố Từ: "Thế mà anh cũng biết?"

"Biết cái gì?" âm điệu Cố Từ hơi kéo dài, "Biết tại sao đem nó bện lớn như vậy, nhưng lại nhìn không ra rất giống vòng hoa ( cho người chết ) ?" nói xong, anh gật đầu, "Tôi biết."

"..."

Mặc kệ nói như thế nào, anh tốt xấu cũng biết cô chỉ là không cẩn thận làm ô long.

Nhan Lộ Thanh quyết định xem nhẹ lời có chứa độc này của anh, đúng đắn giải thích: "Tôi vốn là chỉ muốn bện cái nhỏ, nhưng cái thứ nhất mạc danh kỳ diệu bện lớn, cho nên tôi cảm thấy có thể để cái lớn để trang trí, rồi bện một vòng nhỏ khác.."

"Nhưng mà lớn nhỏ Hắc bực chết tôi!" Cô căm giận: "Tôi rõ ràng là tặng lễ vật, thế mà bọn họ cảm thấy tôi là tới tống chung ( chăm sóc trước khi lâm chung ) cho anh."

Cố Từ mỉm cười, "Vậy cũng không thể trách bọn họ."

"..."

Đây là phong cách nói chuyện kì quái gì.

Cô giống như gia chủ lỗ mãng, tặng sai lễ vật cho lão bà mà bị cấp dưới nghi ngờ.

Mà cảnh diễn bây giờ, là lão bà cô thâm minh đại nghĩa nói lời cầu tình thay cho thuộc hạ.

Nhan Lộ Thanh chớp chớp mắt, dùng sức đem ý tưởng kì quái ném ra ngoài, nhắc lại lần nữa: "Cái này thật sự không phải vòng hoa.." Dừng một chút, cô đề thấp thanh âm, "Kỳ thật, cái này là để mang."

".. Mang nơi nào?" Cố Từ quan sát hai cái vòng hoa vài giây, quay đầu lại nhìn cô cười cười, "Nếu cô nói có thể làm vòng lắc eo, tôi còn thấy đáng tin một chút."

"..."

Vòng lắc eo cái rắm!

Nhan Lộ Thanh trừng mắt liếc anh một cái, đi hai bước đến cạnh bàn lấy vòng hoa nhỏ, vừa định mang trên đầu Cố Từ, lại bị anh nhanh chóng né sang một bên.

Hai người đại khái chênh lệch 20cm, Nhan Lộ Thanh không biết cụ thể, nhưng nếu Cố Từ không muốn, cô khẳng định là không có biện pháp đeo lên đầu anh.

"Ồ, thì ra là đồ trang sức." Mắt anh biến thành loại rất có hứng thú, "Cô thích, tôi có thể hiểu được, sao lại đưa tôi?"

"Có tân ý đó!" Nhan Lộ Thanh nhìn anh, "Khẳng định đời này anh chưa đeo loại đồ trang sức này ha?"

Cố Từ trầm mặc ba giây, sau đó nói: "Tôi nghĩ cô chắc là cũng chưa uống qua hạc đỉnh hồng, lần sau tôi đưa một lọ, có tính là có tân ý không?"

Nhan Lộ Thanh: "..."

Nhan Lộ Thanh vô ngữ: "Tôi nghĩ anh uống qua rồi, hơn nữa khẳng định còn mỗi ngày đều dùng hạc đỉnh hồng tô môi."

Cố Từ không có biểu đạt gì về đoàn đánh trả yếu ớt của cô, vẫn dựa vào bàn bên cạnh nhìn cô cười. Đuôi mắt hơi giương lên một độ cung nhỏ, dưới ánh đèn, vừa đúng lúc mê người.

Nhan Lộ Thanh bị anh cười đến tâm ngứa ngáy.

Mang lên sẽ rất đẹp đó.

Vòng hoa này không mang, khí chất công chúa sẽ không thể hiện ra ngoài?

"Mang một chút có sao đâu, tôi bện rất lâu.."

Mắt cô trong mong mà nhìn Cố Từ. Đôi mắt hạnh khi cười lên tươi đẹp linh động lại bất tri bất giác trợn tròn, trở thành mắc cún cực kỳ đáng yêu. Con ngươi thủy nhuận trong suốt, ướt dầm dề cứ vậy mà nhìn chằm chằm anh.

Cố Từ hoảng hốt mà nhớ về thời điểm cô muốn mình dạy cô. Khi đó Nhan Lộ Thanh cũng bày ra biểu tình này.

Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát.

Không bao lâu sau, giọng nam thanh lãnh dễ nghe nói: "Tôi đeo một lát, cô đeo một ngày."

"?" Nhan Lộ Thanh nghe nửa cầu đầu đang muốn vui vẻ, không nghĩ anh còn có điều kiện, điều kiện còn kỳ vậy.

"Vì sao.. là tôi đeo?"

"Cũng có thể không đeo," vẻ mặt Cố Từ không sao cả, "Vậy càng tốt, tôi cũng không cần đeo."

"..."

Nhan Lộ Thanh do dự một lát, "Vậy phải nhường tôi chụp một tấm ảnh."

Cố Từ đồng ý.

Cô ấn Cố Từ tại mép giường để anh ngồi xuống, sau đó như ý nguyện mà đeo vòng hoa trên đầu anh. Tiếp đó mở camera, tìm đúng góc chụp Cố Từ.

Không phải chụp chính diện, anh cũng không nhìn ống kính, nhưng đúng góc này, làm mũi anh phân ra nửa sáng nửa tối. Làn da Cố Từ và tiểu bạch hoa dưới anh đèn phủ lên như đồng nhất màu sắc, tóc và mắt giống nhau thuần đen, lông mi hơi rũ.

Anh không có bất cứ biểu tình gì, nhưng loại thần thái này càng hiện ra ngũ quan tinh xảo, làm cho bức ảnh này như một tác phẩm nghệ thuật.

Nhan Lộ Thanh rất vừa lòng.

Công chúa và vương miện, tuyệt mỹ!

Tuy đây không phải là vương miện đứng đắn.. nhưng vòng bạch hoa cũng được anh đeo ra vị đó, tóm lại là rất tự phụ, rất xinh đẹp.

Sau khi chụp xong Cố Từ thậm chí cũng không hỏi cô xem thành quả, đây có lẽ chính là tự tin của công chúa Từ.

Nhan Lộ Thanh càng nhìn ảnh chụp càng thích, Cố Từ bên cạnh đã tự tháo vòng hoa xuống, cô thò lại gần, ngữ khí hưng phấn mà gọi anh: "Cố Từ."

Anh đáp: "Ừm."

"Tôi có thể đễ người khác xem bức ảnh này không?" Nhan Lộ Thanh đắc ý rung đùi, "Nhìn, thật đẹp ha."

"?" Cố Từ mặt vô biểu tình mà ngẩng đầu, nhìn cô một cái, mắt trái 'Bố không muốn', mắt phải 'Cô dám', mở miệng: "Không thể."

Nhan Lộ Thanh còn chưa bày ra biểu tình thất vọng, dư quang thấy Cố Từ nhoáng lên ngay sau đó, trên đầu truyền đến trọng lượng rất nhỏ.

* * *anh đem vòng hoa đeo lên cho cô.

Nhan Lộ Thanh giương mắt khi Cố Từ đang nhìn cô, tựa hồ đang đánh giá gì đó.

Vài giây sau, anh cười một chút: "Đến phiên cô."

-

Lúc Nhan Lộ Thanh đeo vòng hoa ra khỏi phòng Cố Từ, trong phong khách lớn nhỏ hắc cùng a di Disney đồng thời sửng sốt, tựa hồ ai cũng không lý giải được tại sao cô lại tạo hình bản thân như vậy.

Cuối cùng vẫn là a di Disney phản ứng đầu tiên, khen: "Nhan tiểu thư thật xinh đẹp! Mang cái này lên thật dễ nhìn!"

Lớn nhỏ hắc không nói lời nào. Hai anh em biết vòng hoa kia là ai đưa ai, nhưng vì sao hiện tại ở trên đầu Nhan Lộ Thanh, tuy rằng rất tò mò, nhưng không ai dám hỏi--bởi vì vẻ mặt Nhan tiểu thư rõ ràng..

Ngược lại là Cố Từ, lúc ăn cơm hoàn toàn là bộ dáng tâm tình không tồi.

Nhan Lộ Thanh: Nghẹn khuất, thật nghẹn khuất.

Nhan Lộ Thanh chậm rì rì ăn xong, lại lấy bức anh vừa chụp Cố Từ ra xem.

Công chúa mang vòng hoa, thật muốn để cho người khác xem.

Công chúa tựa hồ rất không vui.

Nhưng anh càng không vui, cô càng muốn làm như vậy.

* * *

Ăn xong cơm tối, Cố Từ từ phòng ra phòng khách rót nước, khi còn chưa đến phụ cận sô pha, đã thấy Nhan Lộ Thanh ngồi trên sô pha.

Phòng khách bốn năm người đứng rải rác, ngoại trừ vệ sĩ còn có vài vị a di quét rác nấu cơm.

Lúc chuẩn bị rót nước, Nhan Lộ Thanh mở miệng: "Đại Hắc, tới."

Cô giương cao thanh âm, như là chọn thời gian anh ở vậy.

Nội tâm Cố Từ cảm thấy buồn cười, ánh mắt đảo qua vị trí hai người.

Nhan Lộ Thanh hỏi vệ sĩ cao lớn: "Màn hình khóa của anh là gì?"

"A.." Đại Hắc rõ rằng không nghĩ đến là loại vấn đề này, sửng sốt sau đó mới móc điện thoại ra: "Là như thế này."

"À," Nhan Lộ Thanh liếc nhìn liền trả lại cho cậu ấy, "Nếu tôi xem của cậu, thì tôi cũng để cho cậu xem của tôi." cô đem điện thoại mình để trước mặt cậu ấy, giọng nói rất vui vẻ: "Xem đi."

Đại Hắc xem trong nháy mắt, biểu tình càng sửng sốt: "Đây không phải.."

"Không sai ~ đúng vậy!" Nhan Lộ Thanh đánh gãy cậu ấy, cười hì hì hỏi: "Thế nào, đẹp không?"

"..."

Cố Từ híp hai mắt lại.

Anh nhìn Nhan Lộ Thanh lại bào chữa đúng cách mà gọi Tiểu Hắc đến, xem hình nền của cậu ấy sau đó cho cậu ấy xem của mình.

Tiểu Hắc kinh hô: "Nhan tiểu thư, anh ấy thế nhưng đẹp hơn cô!" Sau đó lại ý thức bản thân nói sai, vội vàng sửa miệng, "Ơ không phải, ý tôi là, hai người đều đẹp.."

Nhan Lộ Thanh tốt tính mà khoát khoát tay: "Không có việc gì, cậu đừng khẩn trương, tôi không tranh đẹp với anh ấy ha ha."

Cố Từ: "..."

Lúc anh cúi đầu rót nước, Nhan Lộ Thanh còn tiếp tục.

"Ai, a di, tôi đổi hình nền, dì thấy thế nào?"

"A, đây không phải Cố Từ sao! Lớn lên đúng là quá tuấn! Còn đẹp hơn nữ hài a, quá đẹp a.."

"Ha ha ha!" sau đó truyền đến tiếng cười quá mức khoa trương của người nào đó," "Đúng không đúng không! Tôi cũng cảm thấy vậy!"

"..."

Rót nước xong, anh đi đến cạnh sô pha, ở nơi cách cô mấy mét dừng lại.

Lúc Nhan Lộ Thanh nhìn qua, tươi cười đắc ý trên mặt còn không có chút thu liễm nào, còn lắc lắc hình nền với anh, rõ ràng là ảnh vừa rồi chụp anh.

Vẻ mặt "Tôi là để người khác xem hình nền mới của tôi ~ anh có thể làm gì tôi'"

"Lại đây." Cố Từ vẫy tay về phía cô.

Nhan Lộ Thanh mang theo biểu tình vui rạo rực mà đến bên anh, ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy? Muốn nhìn gần hình nền mới của tôi một chút?"

"Không phải." Cố Từ đạm thanh nói, "Buổi chiều cô ra cửa, cho nên tối nay muốn bổ túc thời gian lúc chiều."

Nhan Lộ Thanh trong lòng hoảng hốt: "?"

Nhưng công chúa Từ hạ lệnh tử cho cô: "Hiện tại, lập tức đi thư phòng học tập."

* * *