Chương 28-1

Chương 28.1

Cố Từ nói xong câu đó, lang vốn đang nằm đột nhiên đứng lên chạy chậm đến bên chân Nhan Lộ Thanh, còn kêu mềm mại với cô một tiếng, không mang theo tính công kích, nhưng giống như hòa ứng với Cố Từ nói với cô rằng 'con rất nghe giảng'.

Quá vũ nhục người, đây chính là chó công chúa âm dương nuôi sao? Quả nhiên nhất mạch tương thừa (giống nhau).

Không thế không nói, chiêu tổn hại người này rất hữu dụng với cô, Nhan Lộ Thanh cảm giác bản thâm bị nhục nhã sâu sắc, buồn ngủ tức khắc tiêu tan.

Cô trừng lớn đoi mắt nhìn Cố Từ, rút sách giáo khoa trong tay anh, buồn bực nói: "Để tôi nghiên cứu một chút."

Sau đó liền vùi đầu nghiên cứu sgk điện kỹ thuật.

Toàn buổi sáng, hiện tại là lúc tinh thần cô tập trung nhất, dõi mắt nhìn một cái, rất có tư thế không nghiên cứu được thì không bỏ qua.

Cố Từ cười một tiếng, khinh phiêu phiêu mà nói: "Cố lên."

Thời điểm bản thân Nhan Lộ Thanh học tập, anh ở bên cạnh không tiếng động đùa chó, được lúc vui vẻ thanh nhàn.

Lúc Đại Hắc gõ cửa tiến vào chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Giữa Cố Từ và Nhan Lộ Thanh cách một cái bàn, Nhan Lộ Thanh vùi đầu khổ học, mà Cố Từ lại dùng thủ thể ra lệnh cho biên mục, trùng hợp là Nhan Lộ Thanh mặc áo hoodie trắng ở nhà, trên người thuần đen, mà lông lang là đen trắng giao nhau, hai người nhìn qua khá hòa hợp.

Trước kia cao trung Nhan Lộ Thanh cũng học khóa bù, kết cục mỗi lần đều thấy giáo viên dạy bù chạy trối chết, trên đường có khi còn nháo ra sự cố.

Ngay cả khi giáo viên đổi thành Cố Từ, thời điểm Đại Hắc tiến vào cũng không nghĩ đến sẽ hài hòa thế.

Nghe được tiếng gõ cửa, Nhan Lộ Thanh quay đầu, lên tiếng hỏi trước: "Sao vậy?"

Đại Hắc trả lời như ngày thường: "Bữa chưa đã chuẩn bị xong."

"Anh ăn trước đi." cô dùng bút chọc chọc cánh tay Cố Từ, "lát nữa tôi xuống, thật vất vả mới có cảm giác nguyên cứu ra một chút."

"Cô muốn nghiên cứu xong rồi mới ăn?" Cố Từ chậm rãi cười, "đừng để đói đến hôn mê là được."

Nhan Lộ Thanh bá ngẩng đầu một chút, căm tức nhìn Cố Từ "còn nói không mắng tôi! Cố Từ, 'không thể mắng tôi' bốn chữ nãy không chỉ là nói không cần từ ngữ thô tục, mà cũng bao hàm 'không thể nhục nhã tôi'--!"

"Ồ," Cố Từ đứng dậy, đôi tay chậm rì rì mà chống trên bàn, từ trên xuống dưới mà ngưỡng mặt đối diện Nhan Lộ Thanh: "Vậy lần sau cô nhớ nói rõ."

"Ey! Anh thật là.."

Bên này Đại Hắc nghe hai người nói, nhìn hai người ở chung, đột nhiên trong nháy mắt giật mình.

Là từ khi nào?

Hình như là bắt đầu từ ngày đầu tiên Cố Từ vào biệt thự này.

Ngày đó câu vốn là nhận được mệnh lệnh đánh thuốc Cố Từ, đem người trói về biệ thự. Vốn là cho rằng sẽ bị khiển trách lương tâm, không nghĩ đến gặp bác sĩ tâm lý xong, Nhan tiểu thư thế mà như là thay đổi thay một người hoàn toàn khác.

Từ đầu cậu cho rằng nhất định là giả vờ, có thể là phương pháp hấp đẫn Cố Từ mới của Nhan tiểu thư, hoặc là cô ấy đơn thuần mà vui đùa. Thời khắc đó cậu cũng nói cho chình mình: Là một bệnh nhân tâm thần, cho nên không cần coi là thật.

Nhưng không biết là bắt đầu từ khi nào, có thể là từ lúc cô ấy kêu Tiểu Hắc về mà không trừng phạt cậu ấy, có thể là lúc cô kêu bác sĩ chữa bệnh cho Cố Từ.. câu cảm nhận được trên người cô gái này ngoại trừ phục tùng thì cùng e ngại gì đó.

Giống như là.. không chỉ bời vì tiền mà bị ép buộc ở nơi này, cậu bắt đầu thích nơi này, thích rất nhiều người ở đây.

Thích cảnh tượng như bây giờ.

Cậu gõ cửa, thiếu niên thiếu nữ kia cùng chú chó mao sắc xinh đẹp kia chỉnh chỉnh tề tề mà nhìn về chỗ cậu, ánh mặt trời giờ ngọ bao phủ trên người bọn họ, kim sắc nhìn qua ấm áp, hài hòa như bức họa.

-

Cố Từ xuống làu hai mươi phút, vẫn chưa thấy được thân ảnh Nhan Lộ Thanh như cũ.

Ở dưới ánh mắt thườn xuyên ám chỉ trái phải của hai thần giữ cửa, anh lần nữa đứng dậy lên lầu, đi đến cửa thư phòng.

Tay đặt trên then cửa, đang chuẩn bị gọi người ra, lại nghe bên trong truyền ra tiếng nói quen thuộc--

"Lang, vừa rồi mi thật sự nghe hiểu?'

Sau đó truyền đền một tiếng chó kêu ự ự mềm mại.

Cố Từ:"... "

Đây là đang làm gì.

Không chờ anh nghĩ nhiều, liền nghe người bên trong tiếp tục nói:" Không có khả năng đâu.. "

Thiếu nữ trong phòng tự nhủ hăng say," tuy rằng chó là chó, biên mục là biên mục, nhưng ta cũng không tin mi có thể học được thứ đồ chơi này. "

" Vậy đi, nếu ngươi thật sự nghe hiểu, mi ngao cho ta một tiếng? "

Giây tiếp theo, bên trong lại truyền đến một tiếng" ngoa ô ", không có lực uy hϊếp, ngược lại rất đáng yêu.

Nhưng điểm chú ý của người nào đó không ở trên mặt này.

Thiếu nữa thập phần khoa trương mà kinh ngạc nói:" --không phải chứ, mi thành tinh? "

Cố Từ:"... "

Không nghe nổi nữa, Cố Từ ép then cửa xuống đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nhan Lộ Thanh đang ngòi xổm trên mặt đất nghiêm túc mà đôi diện với lang.

Hai người đối diện, Nhan Lộ Thanh có chút xấu hổ mà há miệng thở dốc:" Anh.. đến làm gì? "

Hiện tại Nhan Lộ Thanh nhìn là rất không vừa mắt.

- -cứ việc lúc Cố Từ xuống lầu, nó vẫn lựa chọn ở lại thư phòng làm bạn học với cô như cũ.

Cố Từ vừa đi, cô liền vô pháp tập trung, thử học một hỏi, liền muốn cùng đùa đùa nói chuyện với lang, không nghĩ đến, anh đột nhiên mà xuất hiện ở cửa.

" Không ăn sẽ nguội. "Cố Từ mặt vô biểu tình mà trả lời.

" Ồ.. đi. "Nhan Lộ Thanh chống dầu gối đúng lên, chậm rì rì mà đi đến cạnh cửa, muốn nói lại thôi, vẫn không nhịn được hỏi:" Sao anh lại biểu tình như này? Anh vừa rồi.. nghe được? "

Cố Từ nhàn nhạt mà nhìn cô một cái, mắt đen không rõ ý vị.

" Cô là chỉ, sự kiện cô hỏi lang có học được vật lý cùng điện kỹ thuật không? "Anh nói xong, tự mình gật đầu:" Yên tâm, đều nghe được, một chữ cũng không sót. "

"... "

Nhan Lộ Thanh tức khắc cảm giác mình có thể tiết kiệm bữa cơm trưa này--một buổi sáng cô ăn măng no bụng luôn rồi.

-

Sức ăn của Cố Từ và Nhan Lộ Thanh đều không lơn, hơn nữa dạ dày của hai người đều có chút không tốt, ngày thường cũng chỉ ăn tương đói canh suông quả thủy.

Nhan Lộ Thanh đã không đếm được sau khi mình xuyên qua thân thể này, rốt cuộc là đã cảm khái tầm quan trọng của sức khỏe bao lần ròi.

Cô tuy rằng không tình là tham ăn, nhưng không bị cũng không như hòa thường như hiện tại, còn đáng sợ hơn là--hiện tại linh hồn cô muốn ăn, thân thể lại không muốn ăn chút nào.

Cho nên hiện tại mỗi lần Nhan Lộ Thanh nuốt đồ ăn dưỡng dạ dày xuống, đều an ủi bản thân: Dạ dày dưỡng rồi sẽ tốt, thèm ăn vẫn có thể bù lại, cô sẽ có ngày có thể yên tâm ăn thịt cá.

Bữa trưa thật nhanh kết thúc.

Buổi sáng Nhan Lộ Thanh tiêu hao qua nhiều trí lực, chào hỏi với Cố Từ liền quay về phòng ngủ một giấc. Chờ khi cô tỉnh lại xuống lầu, lại thấy cảnh giống với lúc ở điệp diệp sơn công chúa đùa cẩu--Cố Từ đang ngồi ở sô pha, lang ngồi xổm bên chân anh mà nghe mệnh lệnh anh.

Nhan Lộ Thanh rót cho mình một ly trà dưỡng sinh, cầm đến bên cạnh sô pha, cảm khái:" Cố Từ, kỳ thật anh làm giáo viên rất thích hợp, "nói, cô ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ chỉ biên mục," anh xem, anh không chỉ dạy mình tôi, mỗi ngày anh cũng dạy lang nha. "

Cố Từ ừ một tiếng: 'dạy nó rất đơn giản, nhưng dạy cô.." anh dừng một chút, có lẽ nghĩ đến tình hình chiến đấu buổi sáng, vì thế nói: "Tôi cũng không xác định có phù hợp hay không."

"..."

Nhan Lộ Thanh vốn mới tỉnh dậy, chịu âm dương quái khí này, không quá suy nghĩ trực tiếp đáp: "Nhưng anh cũng phải phân chia là học cái gì chứ? Nếu anh dạy tôi những thứ này, tôi hiển nhiên cũng được đó--!"

Cố Từ quay đâu lại, nhìn co trừng lớn đôi mắt vẻ mặt giận dỗi mà nhìn mình.

Đôi mắt thiếu nữ tuy rằng trừng lớn, nhưng bên trong con mang theo ý mới tỉnh ngủ, tóc dài cũng có chút loạn, ở cảnh tượng như vậy làm cho có thêm điểm hồn nhiên thành đáng yêu.

Nhan Lộ Thanh nói xong, loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, chờ lúc nhận ra, Cố Từ đã bắt đầu cười.

Trước đây cô nháo ra chuyện cười, Cố Từ cũng sẽ cười, nhưng đa số đều có chút mà thôi. Mà lần này, anh cười qua mức hơn những lần trước.

Nhan Lộ Thanh chỉ hận thời gian không thở quay ngược.

Cô đỏ mặt nhìn Cố Từ cười xong, nhìn đôi mắt xinh đẹp của anh như phủ kín một tầng hơi nước, càng trở nên lóa mắt, sau đó tầm mắt lại đối diện với cô lần nữa--

"Bạn học Nhan Lộ Thanh", thanh âm Cố Từ còn có ý cười chưa tan hết, tâm tình nghe tương đối tốt "tôi không nghĩ đến, cô thế mà lại nghiêm túc cùng nó so đo hả?'

"..."

***