Chương 20-2

Chương 20.2

Nhan Lộ Thanh trở về khách sạn, hai chị em song sinh vừa vặn từ thang máy đi ra, Hạ Vũ Thiên Hạ Tuyết Thiên nhìn thấy cô nháy mắt sáng mắt lên: "Đi thôi mỹ nhân! Vừa thấy làn da này của cô là biết rất thiếu phơi nắng rồi, hai tôi mang cô đi mở mang một chút dạo phố mà người thường yêu thích nhất là cái dạng gì!"

Một bên nói một trái một phải lôi kéo cô đi về hướng hội chùa.

Chỗ có hai nàng đều phi thường náo nhiệt, Nhan Lộ Thanh tuy rằng không có tâm sa điêu, nhưng rất thích tính cách của cô nương này.

Nhan Lộ Thanh nghĩ đây là lần cuối ra ngoài cùng nhau, nhịn không được ở trên đường hỏi một vấn đề tò mò đã lâu: "Đúng rồi, tôi vẫn luôn muốn hỏi, nhà các cô có người tên Hạ Băng Bạc không?"

Hạ Vũ Thiên: "Có, đó là biểu đệ của chúng tôi!"

Hạ Tuyết Thiên: "Chúng tôi còn có biểu muội tên Hạ Sương Sương."

Nhan Lộ Thanh: "..."

Nhà các cô đặt tên thật sự không uổng tế bào não.

Chị em Hạ Vũ Thiên cùng Hạ Tuyết Thiên tựa hồ phi thường giỏi về ngoạn nhạc chi đạo (*), hai nàng mang theo Nhan Lộ Thanh mua rất nhiều đồ chơi nhỏ mới lạ, cái gì mà cửu liên hoàn, hoa dung đạo, khóa khổng minh.. còn có nhiều khối rubik dị dạng mà Nhan Lộ Thanh thậm chí còn chưa tưng gặp qua ở thế giới kia.

(*) : Đi dạo đồ đấy.

Cô mua một túi đồ lớn những món đồ chơi nhỏ này, còn có đồ lưu niệm tiêu chuẩn của cảnh khu điệp diệp sơn, sau đó lại bị đôi song sinh mang đến một cái nhìn bề ngoài như miều thờ, đi vào lại phát hiện rất nhiều quầy hàng.

"Đây mới là trọng điểm!" hai chị em một trái một phải giới thiệu với cô "Cô xem, mỗi quầy hàng đều treo thẻ là làm gì, có liên quan đến đoán mệnh đó, nhưng mà nhiều người đến xin sâm--không phải là bởi vì độ chuẩn xác đâu, chủ yếu là sâm nơi này đẹp, các du khách cũng vui tiêu tiền."

Nhan Lộ Thanh nhìn chỗ hai nàng chỉ: "Chúng tôi mỗi lần đều đến quán bài tarot kia tim bà ấy tính, thuận tiện còn có thể học bói toán. Cô muốn đi không?"

Nhan Lộ Thanh đối với bài tarot cảm giác bình thường, cô nói: "Các cô đi đi, tôi đi xem cái khác."

"Được, một lát gọi nhé!"

Đôi song sinh rời đi, cô dạo tại đây một vòng.

Giống như các cô ấy nói, xin sâm nhiều nhất, không phải bởi vì chính tông linh nghiệm, mà sâm này làm nhìn rất đẹp, vừa mắt nhà nào thì xin sâm nhà đó, sau đó theo ra ngoài.

Nhan Lộ Thanh cuối cùng cũng cảm thấy hứng thú đối với sạp thanh lãnh nhất trong đây.

Nơi đó có bày hai cái thẻ bài, một cái 【 đoán mệnh 】, một cái 【 thôi miên 】.

* * *Cô đều muốn học!

Nhan Lộ Thanh lần đầu tiên thấy có người dạy thôi miên.

Trong đầu cô vẫn vướng mắc bàn tay vàng của mình bị Cố Từ che chắn, nhớ thương suy nghĩ xem nội tâm Cố Từ, ngoại trừ dấu chấm câu cái gì cũng không nhìn tới, thậm chí đã nhớ thương thành một loại chấm niệm--cho nên vừa mới nhìn thấy quầy hàng này, Nhan Lộ Thanh nghĩ: Nếu anh có dụng cụ che chắn, thì cô sẽ đành phải dùng phương pháp khác.

Ngồi ở quầy hàng này là một lão gia gia tóc tuyết trắng, gương mặt hiền từ, trên có treo vài điều chuỗi ngọc, nhìn rất có thần thần thao thao nội vị.

Nhan Lộ Thanh đi lên trước, chào hỏi: "Gia gia, ông khỏe không?"

"Ông có thu đồ đệ không? Có tuyển khóa dạy không? Thêm cái wechat nhé?"

* * *

Thời điểm Nhan Lộ Thanh cùng đôi song sinh chơi xong về khách sạn, mặt trời đã xuống núi.

Cô xách theo một bao lớn đồ vật vào phòng, nhìn Cố Từ ngồi ở trên sofa, ngón tay thật tùy ý mà câu lấy cằm lang. Da tay anh cùng chỗ lông trắng của lang phi thường tựa nhau, y phục đen trên người anh cũng cho lông đen cũng giống nhau luôn.

Một người một chó đều là sắc điệu hắc bạch, hoàng hôn từ cửa sổ sát đất tiến vào, thế nhưng có sự phi thường hài hòa kỳ dị.

Nhan Lộ Thanh: Bức tranh đẹp, công chúa cưng chó.

Trong lòng cảm khái xong, cô vừa đi qua vừa nói với Cố Từ "Buổi chiều anh vẫn luôn chơi cùng nó sao?"

Cố Từ không trả lời.

Đầu tiên mắt anh nhìn Nhan Lộ Thanh xách theo túi to túi nhỏ, sau đó lại nhìn từ trên xuống dưới rồi nhìn đến mặt cô, thanh thanh lãnh lãnh mà mở miệng: "Cô đi đâu?"

Không biết tại sao, anh trưng ra biểu tình như thế mà hỏi, Nhan Lộ Thanh có loại hoang đường, phảng phất có ảo giác bản thân cõng người trộm đi ra ngoài chơi.

Cô cõng ai? Cô quang minh chính đại mà đi nha.

Nhan Lộ Thanh đem tui đặt trên mặt đất, sau đó tùy tiện mà ngồi trên thảm trước sofa.

Cứ như vậy, Cố Từ so với vị trí cô ngồi cao hơn một tầng.

Anh rủ mắt nhìn thấy Nhan Lộ Thanh bắt đầu bá bá bá không ngừng nói chuyện.

"Tôi hôm nay đi dạo hội chùa cùng đôi song sinh." cô vừa nói vừa đem đồ đào ra bên ngoài, "ai, tôi vốn dĩ không nghĩ mua nhiều nhu vậy, nhưng nhớ đến anh ngoại trừ ngày leo núi đó cũng chưa hảo hảo đi ra ngoài chơi, hiện tại lưng không tiện cử động, ngày mai chúng ta đi rồi, cho nên liền mua một đống.. a, cửu liên hoàn này, tôi cùng người bán học đã lâu, tôi phá cho anh xem!"

Ngón tay thiếu nữ ở trên cửu liên hoàn chen chúc qua lại, làm ba phút, một cái cũng mở không ra, mà đã làm vẻ mặt bản thân không kiên nhẫn "cái gì thế này.. tôi rõ ràng đã học xong.."

Cố Từ phút chốc cười cô một tiếng, duỗi tay lấy cửu liên hoàn trên tay cô đặt ở một bên trên bàn, giải phóng đôi tay cô.

"Còn nữa đâu?"

Sau đó Nhan Lộ Thanh tiếp tục giới thiệu những món đồ chơi giải trí hiếm lạ đó, cùng cửu liên hoàn không khác lắm, phá giải không được, khối rubik học xong đến trước mặt Cố Từ thì giả không nổi, cuối cùng dứt khoát đem những món đồ nhỏ bày trên bàn giống như đồ ăn.

Cố Từ còn tốt, rất có hứng thu mà nhìn cô, ngẫu nhiên sẽ hỏi một chút nguyên lý gì đó, cuối cùng còn cười rất ôn nhu mà nói: "Cảm ơn, nhan tiểu thư vất vả rồi."

Lúc này.

Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất giống nhân vật trong trò chơi đang công lược người khác --điên cuồng chạy khắp nơi, chỗ này mua bảo bối a, chỗ kia mua bảo bối b c, chỗ nọ học xiếc, đi dạo một lần, rồi đến cung điện đem bảo bối abc dâng cho công chúa, đem kỹ năng xiếc học được biểu diễn cho công chúa xem.

"..."

Đặc biệt hơn là công chúa Từ ngồi trên sofa, cô ngồi dưới thảm, nhìn từ góc độ này càng giống hơn.

Nhan Lộ Thanh yên lặng đứng lên, vòng sang hướng khác ngồi bên Cố Từ, cùng ngồi trên sofa.

"Đúng rồi, tôi còn cùng người khác học.." trò xiếc cô còn chưa làm xong, đang muốn biểu diễn cho Cố Từ xem, dư quang đảo qua, lại thấy dưới chân mình có hai cuốn sách.

Chắc là buổi chiều Cố Từ ở chỗ này xem.

Nhan Lộ Thanh tiện tay cầm lấy, quét mắt nhìn đề mục.

《24 nhân cách lớn 》

《 nghiên cứu rối loạn tâm thần》

Nhan Lộ Thanh: "?"

Đệch, tuy rằng không hiểu, nhưng nhìn đề mục, sách này chắc là cùng loại với biếи ŧɦái tâm lí học đi?

Cố Từ vẫn còn nghĩ cô là bệnh tâm thân sao?

Không có.

Quan hệ hiện tại của Nhan Lộ Thanh và anh khác với lúc biếи ŧɦái tâm lí học, cô có việc liền không nhịn được, hỏi thẳng ra: "Không phải đâu Cố Từ, quan hệ này của chúng ta thế này, anh còn nguyên cứu tôi?"

Cố Từ vốn dĩ đang thưởng thức khối rubik dị dạng, ngón tay đối chiếu trên khối rubik bảy màu, đẹp giống như bạch ngọc.

Nghe vậy, anh quay đầu nhìn cô, gằn từng chữ một hỏi: "Nghiên cứu cô?"

"Sách này," Nhan Lộ Thanh đem sách đưa tới, "Anh dám nói không phải đang nhiên cứu tôi?"

Cố Từ đột nhiên thả lỏng sống lưng, sau đó dựa trên gối sofa, lười biếng hỏi: "Sao cô lại cảm thấy tôi đang nghiên cứu cô?"

Nhan Lộ Thanh thuận miệng liền trả lời: "Bởi vì tôi.."

Nhưng mà không đợi cô nói xong đã bị Cố Từ đánh gãy, anh lại nhàn nhạt cười mở miệng: "Nhan Lộ Thanh, cô đa nhân cách? Hay là rối loạn tâm thần?"

Nhan Lộ Thanh bị hỏi sửng sốt.

Cô đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái--không, là nơi nào cũng rất kỳ quái, bởi vì còn còn cảm nhận được mã tạp ba tạp dường như cố gắng liên hệ vơi cô.

Cô nhìn đôi mắt Cố Từ, ổn thanh âm trả lời: "Tôi có bệnh gì, anh không biết sao?"

Trong nhà trầm mặc không biết bao lâu.

Thời điểm Nhan Lộ Thanh sắp ngồi không được nữa, Cố Từ rốt cuộc lên tiếng lần hai.

"Em như thế nào cảm thấy tôi đang nghiên cứu em vậy?" anh như cũ dựa cào trên sofa dùng ngữ khí như vui đùa nói, "Tôi còn tưởng rằng em là người A."

* * *A?

Nghe thấy chữ cái này, Nhan Lộ Thanh đột nhiên nhớ đến--lúc trước thời điểm ở nhà, một ngày nọ cô để tâm một chuyện vụn vặt không vứt ra được, nên đi hỏi Cố Từ về bài đăng của mình.

【A là người bình thường, xuyên qua cơ thể bệnh tâm thần b, a có bị bệnh tâm thần không? 】

- -lúc ấy anh trả lời, A cảm thấy bản thân không phải, vậy không phải.

Đôi mắt Nhan Lộ Thanh chậm rãi trợn to, tim cô đập cực nhanh, nhưng vẫn giải bộ phi thường khϊếp sợ nhìn anh: "Anh đang nói cái gì? A cái gì? Không phải là.. Cái bài đăng lúc trước tôi đưa anh xem chứ?" Sau đó lại rất thật mà cường điệu, "Cố Từ, cái bài viết kia chỉ là tôi tùy tay lướt đến mà thôi ――"

Lời nói Nhan Lộ Thanh đột nhiên im bặt ―― bởi vì Cố Từ đột nhiên ngồi dậy, ngón tay duỗi về cổ áo thẳng tắp của cô.

Khoảng cách rất gần, Nhan Lộ Thanh cơ hồ cảm thấy cằm cô cọ đến làn da lạnh như ngọc kia, vừa chạm vào liền tách ra.

Cố Từ giúp cô gỡ xuống một mảnh lá cây rất nhỏ không biết khi nào dính vào trên quần áo cô.

Anh đem lá cây đặt ở trong tay thưởng thức, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp nhìn cô chằm chằm, khóe môi hơi cong lên, như là đang an ủi người khác nhẹ giọng nói:

"Đừng khẩn trương, anh cũng chỉ là đùa chút thôi."

* * *

Lần đầu edit, sẽ có sai sót, xin nhẹ nhàng góp ý, đừng ném đá, bạn nào muốn edit lại cứ tự nhiên. Xin cảm ơn.

#motdoivouu