Chương 18

Chương 18

Chương 18: Công chúa không cao hứng

Mọi người ngươi một miệng ta một miệng, về cơ bản đều là đang quan tâm hai người, nhưng câu "đánh ba" này nói ở chung quanh đám người đang quan tâm có vẻ phi thường đột ngột.

Nhan Lộ Thanh vừa thấy, thét to đánh ba kia đúng là cái miệng đầy "vợ tôi theo đuổi tôi" "tôi không phải liếʍ cẩu" thuốc dán dính Cố Từ số 1--đây là thân sĩ duy nhất không độc thân đang ngồi đây, quả nhiên so với đọc thân càng uốn lượn hơn một khúc.

Không chỉ có đột ngột, cố tình người này còn là một người lớn giọng, lời này vừa ra, xung quanh nháy máy như bị ấn nút tạm dừng quỷ dị mà yên tĩnh lại.

An tĩnh qua ba giây.

Thuốc dán số một không liến cẩu buồn bực ra tiếng: "Cái kia.. hai người các người như thế nào mà không có phản bác?"

Nhan Lộ Thanh: "?"

Này không phải là đang quan tâm bọn họ sao? Vì cái gì muốn phản bác?

Không đợi người khác nói cái gì, hắn lại đi về trước một bước, đôi mắt trừng đến giống chuông đồng: "Không phải, chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi? Thật đúng là đi đánh ba?"

Nhan Lộ Thanh: "..."

Cô đang muốn nói chuyện, lại nghe được Cố Từ từ phía sau phát ra một tiếng cười nhạt. Anh đi đến bên người Nhan Lộ Thanh, ngữ thanh nhàn nhạt mà đáp: "Bùi Trạch, không bằng ngươi đi viếi tiểu thuyết đi, tôi sẽ là độc giả đầu tiên."

Đây là phản bác.

Hơn nữa Nhan Lộ Thanh Cố Từ hai người đều mặt vô biểu tình, hoàn toàn không có chút bộ dáng bị chọc trúng tâm sự.

Mọi người lúc này mới như được kích hoạt một lần nữa, nút tạm dừng đổi thành truyền phát tin tức, vây quanh thuốc dán số 1 cung cười ha ha lên, "Não này của người cũng nghĩ xa quá đi, làm tôi sợ đến mức sửng sốt.."

Mà không biết chị em song sinh tâm linh tương thông hay không, Hạ Vũ Thiên Hạ Tuyết Thiên sau khi nghe được Cố Từ phản bác bắt đầu phản ứng cùng mọi người, ở trong mồn năm miệng mười hỗn loạn xen mồn oán giận: "Ai nha, thật đáng tiếc a tôi còn tưởng rằng thật sự hôn đâu!"

Nhan Lộ Thanh: "..."

Tôi đều nghe được, cảm ơn.

Cuối cũng vẫn là nhân viên đội cứu hộ ra chỉ huy.

"Được rồi được rồi! Có chuyện đừng tụ ở chỗ này nói, hai người mới lên chiếc xe này đi, trước đi bệnh viện kiểm tra, trên xe tỉ mỉ nói cho chúng tôi ngã xuống như thế nào, người còn lại nên đi đâu thì đi, muốn đi theo tự mình tìm xe, tất cả giải tán.."

Quản lý nhân viên thật nghiêm khắc, Đại Hắc Tiểu Hắc nói bản thân là người trong nhà đi theo cũng không cho cùng nhau lên xe, hai người đàn ông 1m9 ủ rũ cụp đuôi mà đứng ở một bên, người gặp người suy, hoa thấy hoa tàn. Nhan Lộ Thanh mấy giờ trước còn đang quan sát bong bóng của hai người, phát hiện hai anh em giống nhau áy này, liền tìm chút việc cho hai người làm: "Chó biên mục này kêu là" lang ", hai cậu mang nó đến bệnh viện thú cưng, có bị thương gì đều trị cho nó một chút."

Đem lang phó thác cho hai người bọn họ, cô quay đầu cùng Cố Từ môjt trước một sau ngồi trên xe hướng đến bệnh viện.

-

Xe hai người ngồi có hình dạng bánh bao phổ thông, nhân viên đội cứu hộ ngồi một chiếc xe khác rời đi, hàn gcuối cùng cộng thêm phó lái hàng thứ nhất tông cộng có bốn người nhân viên công tác cảnh khu.

Nhan Lộ Thanh cùng Cố Từ là ngồi ở hai vị trí song song, nhưng chỗ ngồi độc lập, giữa bọn họ cách nhau một khoảng.

Lên xe, chung quanh lập tức an tĩnh không ít.

Bởi vì không thể hiểu được cảm xúc quá thấp, Nhan Lộ Thanh lúc này còn đang ở trong trạng thái tinh thần không quá hồi phục, thời điểm an tĩnh đầu óc liền rất trống rỗng, cũng may chiếc xe an tĩnh chưa được bao lâu, liền có thanh âm một nhân viên công tác hướng bọn dò hỏi chi tiết không ngừng quanh quẩn ở bên trong xe--

"Nghe bạn học các ngươi nói, các ngươi là sinh viên khóa này, hẹn nhau tới điệp diệp sơn leo núi chơi thu. Lúc một đám các người chuẩn bị đi mua đồ, hai ngươi các người đột nhiên tụt lại phía sau, sau đó mới đẫn đến trượt chân lăn xuống sườn núi."

Nhân viên công tác kia là ngồi ở hàng trước quay đầu lại nói chuyện với hai người. Hắn lớn lên đen, răng lại trắng, tối lửa tất đèn chỉ nhìn đến hàm răng trắng lóe sáng, rất giống với tiêu phẩm "Răng thành tinh bản thân phiêu ở giữa không trung."

Hàm răng trắng hỏi: "Cho nên, Nhan Lộ Thanh, Cố Từ, các người là vì cáu gì đột nhiên không đi cùng bọn họ?"

Nhan Lộ Thanh cảm thấy Cố Từ có lẽ sẽ không trả lời loại hỏi đáp này, hơn phân nửa là ghét bỏ nhàm chán, thời điểm đang muốn ôm đồm trả lời, Cố Từ lại ngoài dự đoán Nhan Lộ Thanh mà mở miệng.

"Bởi vì tôi có đồ để ở chỗ cô ấy, cô ấy muốn đưa cho tôi."

"Thứ gì mà cần phải cần tránh người xa như vậy mới đưa?"

"Đồ bí mật, cho nên mới không thể để các bạn học nhìn thấy." Cố Từ dừng một chút, hơi hơi nghiêng đâu, thoạt nhìn thật thành khẩn mà nói, "vì vậy xin lỗi, cũng không thể nói cho ngài."

Nhan Lộ Thanh: "..."

Kỳ thật chính là cô đưa cho anh thuốc cùng mắt kính, anh cần thiết phải nói thần bí như vậy sao?

".. Tốt," giọng hàm răng trắng thanh thanh nói, "Vậy các người ngã xuống như thế nào?"

Nhan Lộ Thanh lần này đoạt đáp, "Ttôi không chú ý dưới chân, dẫm không, anh ấy muốn giữ tôi lại nhưng kéo lên không được, sau đó chúng tôi cùng nhau rơi xuống."

"Ồ, vị trí dẫm không sau đó chúng tôi có tìm được, bởi vì sự cố lần này của các người, nơi đó sẽ gia cố." hàm răng trắng nói xong, tiếp tục hỏi: "Vậy lúc sau rơi xuống, hai người các người liền ngốc dưới tại hốc cây dưới chân núi vừa rồi, nghỉ ngơi như thế nào?"

Cố Từ: "Ngủ trong túi ngủ tôi mang."

Hàm răng trắng chần chờ: ".. Ngủ cùng nhau?"

Nhan Lộ Thanh mạc danh cảm thấy không khí bên trong xe trở nên kỳ quái, bản thân có cũng có chút không được tự nhiên, tức khắc đề cao thanh âm một chút cường điệu "anh ấy vốn dĩ chính là mang túi đôi."

Hàm răng trắng: "Khụ, vậy các người ăn cái gì?"

Cố Từ: "Ăn đồ ăn trong ba lô của vị bạn nữ bên cạnh tôi."

Hàm răng trắng sửng sốt một chút: "Cho nên.. nàng mang ăn, ngươi mang ngủ?"

Cố Từ cười một chút: "Ừm, tổng kết là vậy."

Hàm răng trắng: "..."

Như thế nào còn hợp tác phân công đâu, các người thật không phải cố ý?

Điệp diệp sơn là cảnh khu du lịch phát triển nổi danh, cũng coi như là noi du lịch chiêu bài chi nhất, các phương thiện đều rất đầy đủ, trung tâm cấp cứu cách vùng núi cũng không tính xa, chiếc xe thật mau liền đến bệnh viện gần nhất.

Nhan Lộ Thanh trước xuống xe, dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tấc tiến vào bệnh viện. Cố Từ vốn là sau cô mấy mét, lại đột nhiên bị hàm răng trắng hỏi chuyện trên xe giữ chặt.

Cố Từ nhìn cánh ta người đàn ông giữ chặt anh, không có cảm xúc gì mà nói: "Có chuyện gì."

Hàm răng trắng sửng sốt.

Cố Từ lúc ở trên xe thoạt nhìn thực dễ nói chuyện, khi đó trên mặt anh treo ý cười, loại tươi cười này thoạt nhìn rất có lịch sự, hơn nữa anh lớn lên quá đẹp, sẽ làm cho người có ảo giác loại người này thật dễ thân cận.

Nhưng hiện tại loại tươi cười này thu liễm, thời điểm bị cặp mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm, thế nhưng làm đế nhân tâm phát lạnh.

Theo sau hắn lấy lại tinh thần: Chẳng qua chỉ là tiểu tử mao đầu vừa tốt nghiệp cao trung, lạnh cái rắm.

".. Cái kia, tiểu tử a," hàm răng trắng đầu tiên là từ trên xuống dưới đánh giá một phen, sau đó hướng về phía anh lắc đầu, sau đó làm động tác tập thể hình của đàn ông thường xuyên rèn cơ bắp, quá mức rõ ràng khoa trương khoe cơ bắp, "Ngươi xem, nếu là giống như tôi, kéo cái tiểu cô nương có thể không nhúc nhích?"

Hắn tận tình khuyên bảo: "Cho nên, tôi muốn nói, ngươi về sau rèn luyện nhiều lên a!"

"..."

-

Làm kiểm tra cho bọn họ là nữ bác sĩ trung niên mang khẩu trang, nếp nhăn trên đôi mắt khi cười sẽ nhiều, thoạt nhìn tính tình rất tốt.

Nhan Lộ Thanh đang cùng bác sĩ hai người nói cụ thế là bị thương như thế nào, ở đâu, bên người đột nhiên truyền đến một cỗ áp suất thấp.

Cô quay đầu liền thấy mặt Cố Từ vô biểu tình, đèn trắng lớn chiếu vào, trương mặt tinh xảo kia liền như loại người mẫu mặt lạnh trên tạp chí.

- -cơ hồ là phản xạ có điều kiện, trong đầu cô hiện ra mấy chữ: Công chúa tâm tình không tốt.

Trên xe còn không phải còn cười đáp đề sao? Đây là làm sao vậy.

Nhan Lộ Thanh đang nghi hoặc, Cố Từ lưu lại một câu "Đi toilet, xem cho cô ấy trước" liền ra cửa, không qua vài giây, cái hàm răng trắng trên xe kia vừa lúc đi vào phòng khám bệnh.

Nhan Lộ Thanh trên người có không ít vết thương nhỏ, nhưng cơ bản đều không cần đồ gói thuốc trát lại, vì là mặt quần dài có thể ngăn cản một số bộ phận khỏi xẻo cọ, cho nên kiểm tra ngoại thương của cô thật nhanh kết thúc.

Vừa lúc hàm răng trắng cầm trên tay tờ giấy, nhìn dáng vẻ là muốn cùng bác sĩ xác nhận ký tên mấy tờ văn kiện, Nhan Lộ Thanh liền ngồi ở một bên chờ.

Hàm răng trắng vừa nhìn bác sĩ ký tên vừa cùng cô nói chuyện phiếm: "Hai hài tử này cũng là mạng lớn, từ trên sườn núi lăn xuống xa như vậy cũng không có chuyện lớn gì--tôi vừa rồi còn cùng bạn nam sinh kia nói, sức hắn hơi nhỏ, về sau rèn luyện nhiều hơn. Người nói nếu sức hắn lớn một chút, giống như tôi vậy, lúc đầu có phải hay không liền rơi đều không thể rơi xuống? Hại.."

"..."

Nhan Lộ Thanh tuy rằng từ lúc bắt đầu được cứu trợ đến bây giờ đều rơi vào trạng thái tường đối mơ mang, hơn nữa không thể hiểu ra tại sao bản thân lại sinh ra loại trạng thái này.

Chính là hiện tại, cô biết rất rõ, cô thật sự không vui.

"Vị thúc thúc này." Nhan Lộ Thanh đánh gãy hàm răng trắng còn muốn tiếp tục đĩnh đạc mà nói.

Ánh mắt trong phòng tức khắc tụ trên người cô.

"Ngài không biết tình huống lúc ấy của chúng ta là như thế nào, sao lại nói vậy?" Nhan Lộ Thanh rõ ràng là ngồi trên ghế, lại lấy ra khí thế đứng ở trên ghế, "Kéo tôi không chỉ nhìn thể lực không, sườn núi trơn trượt bao nhiêu ngài không biết sao? Hơn nữa thời điểm lăn xuống sườn núi anh ấy một bên mang tôi theo một bên còn phải tránh chướng ngại vật--"

"..."

Cô biết đại khái là người này cũng không có acs ý, đại khái là tính cách thẳng, thuận miệng nói.

Nhưng cô tức giận.

Bộ dáng khi Cố Từ giữ chặt cô cô đều nhớ rõ, thời điểm cô muốn buông tay anh ấy lại nắm ngược lấy tay cô cô cũng nhớ rõ anh một đường đều ôm đầu cô cuối cùng đυ.ng vào đại thụ sau lưng còn bị thương.. vì cái gì đến miệng người ngoài, liền thành có thể tùy ý trêu chọc "Tiểu nam sinh này sức lực không đủ lớn."?

Hàm răng trắng bị dỗi đến á khẩu không trả lời được, cuối cùng vẫn là nữ bác sĩ cười đánh vỡ trầm mặc.

"Cô nương người nói rất đúng, cậu chính là đầu óc quá đơn giản, nếu nam sinh kia thật giống như lời cậu nói, thương tích trên người tiểu cô nương sẽ ít như vậy sao?"

Hàm răng trắng cầm theo văn kiện đã ký xong lúng túng mà rời đi, hắn đẩy cửa ra, Nhan Lộ Thanh vừa lúc đối mắt với Cố Từ ngoài cửa đang muốn tiến vào.

Anh nghe được sao?

Nghe được bao nhiêu?

Bất quá liền tính là đều nghe được, Nhan Lộ Thanh cũng không cảm thấy xấu hổ.

Cô ngồi ở trên ghế vẫy tay với Cố Từ: "Ey, Cố Từ anh lại đây."

Vừa rồi người nọ ngốc, anh oán giận đều lười oán giận, vậy mà Nhan Lộ Thanh lại nghiêm túc nói một chuỗi dài như vậy.

Cố Từ theo lời đi đến bên người cô.

Nhan Lộ Thanh nói: Aanh cúi đâu thấp một chút. "

Cố Từ theo lời cúi đầu.

Sau đó là âm thanh thiếu nữ cố tính đè nhẹ thuận lợi truyền vào tai phải anh--

" Anh ngàn vạn không cần nghe hắn nói bừa, nếu anh dám luyện thành mãnh nam cơ bắp như hắn, anh sẽ mất đi bằng hữu trân quý là tôi đây. "

* * *

Bác sĩ vây xem thiếu niên thiếu nữ kề tai nói nhỏ rất có kiên nhẫn, chờ sau khi Cố Từ ngồi dậy, mới đi đến bên hai người, bắt đầu kiềm tra chính thức.

Trong quá trình, không ngừng phát ra cảm khái.

Ví dụ như bà phát hiện sau lưng Cố Từ thế nhưng đã tiêu độc, lại đắp thuốc, thời điểm cuối cùng còn dùng băng vải quấn lên--

" Được nha, thủ pháp cấp cứu hai người cấp cho nhau thật không sai. "Nữ bác sĩ cảm khái," tiêu độc cùng công cụ băng đó đầy đủ như vậy, hoàn toàn không có điểm nhiễm khuẩn, chính là mộc thứ đâm vào miệng thương có chút sâu, đúng hạn đổi thuốc dưỡng một đoạn thời gian. "

Nhan Lộ Thanh đang muốn hỗ trợ hỏi một chút có lưu lại sẹo hay không, Cố Từ lại đột nhiên cong môi, nói:" Đúng là không tệ, bởi vì chúng tôi có túi Doraemon, trong túi cái gì cũng có. "

"? "

Lúc bác sĩ phát hiện hai người trật khớp đều đã trở về vị trí cũ, lại lần nữa cảm khái:" Thủ pháp này thật đúng, nếu mà không đến bệnh viện phục vị thì sẽ có thể có chút bệnh tiểu mao, nhưng hai người làm rất tuyệt, rất hoàn mỹ. "

Nhan Lộ Thanh nhớ đến Cố Từ như là không cảm nhận được đau đớn, cùng với đem bản thân mình phục vị cử chỉ kinh người, cũng liền mở miệng nói:" Bình thường thôi, bởi vì chúng tôi còn có một Astro Boy với cánh tay sắt. "

"? "

Gương mặt tươi cười của nữ bác sĩ cứng đờ: Là bà không lý giải được bọn nhỏ thời nay? Này đều là đang nói cái gì?

Cuối cùng bà thật cẩn thận mà tổng kết:" Không nghĩ đến hai người lớn như vậy, còn rất thích xem phim hoạt hình a.. có tính trẻ con, thực sự có tính trẻ con, haha."

* * *

#motdoivouu