Chương 10

Chương 10.

Cốt truyện ban đầu có giải thích qua sự kiện này.

Phó mẫu là ma đạo, Phó Nghiên sinh ra đã mang huyết mạch ma đạo trong người. Vì tránh né tu chân giới đuổi gϊếŧ, Phó mẫu tự mình phong ấn huyết mạch Phó Nghiên để hắn làm một người bình thường. Nhưng Phó Nghiên lại đi lên con đường tu tiên, khiến cho phong ấn trong cơ thể hắn dần mất hiệu lực, cuối cùng đến khi đại hội môn phái, hai lực lượng xung đột khiến Phó Nghiên không thể sử dụng linh lực trong năm năm.

Suốt năm năm này, Phó Nghiên trải qua cuộc sống không bằng heo chó mặc người bắt nạt.

Đệ tử phụ trách truyền lời làm xong nhiệm vụ hành lễ lui ra. Chờ tới tối, Phó Nghiên tới Ngọc Hành điện một chuyến bàn bạc chuyện đại hội môn phái với đại trưởng lão.

Phó Nghiên là tu sĩ Kim Đan hậu kì không hề lo lắng về lần đại hội môn phái này. Thậm chí, điều hắn chú ý tới cũng không phải thi đấu mà là bí cảnh mở ra sau khi kết thúc có thể dẫn Thôi Thời Sơ theo thăm dò. Trong bí cảnh kia có vô số trân bảo, nếu phát hiện thứ gì thú vị, hắn có thể đưa cho Thôi Thời Sơ.

Phó Nghiên vốn dự tính như vậy. Khi hắn chú ý tới người bên cạnh phát hiện đối phương đang thất thần giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Nghĩ gì vậy?”

Thôi Thời Sơ như bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Phó Nghiên. Chỉ một lát, y đã cụp mắt xuống mím môi nhìn vào góc bàn. Phó Nghiên đọc hiểu suy nghĩ của y, hắn tới gần Thôi Thời Sơ nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đang lo lắng cái gì?”

Thôi Thời Sơ mím môi chặt hơn.

Nhưng lúc này không phải lúc để y lo nghĩ tới “tình huynh đệ”.

Thôi Thời Sơ đứng dậy nhìn chằm chằm vào cổ Phó Nghiên, hôm nay hắn mặc một chiếc áo cao cổ, cúc áo đóng chặt, bao vây yết hầu dấu ở dưới lớp vải lụa là, giống như tự mình trói buộc du͙© vọиɠ. Thôi Thời Sơ nghĩ tới hành động sau đó, mặt hơi nóng, một tay y đặt lên vai đối phương giống như khi còn bé.

Phó Nghiên nhướng mày, chừa chỗ cho y, hắn ôm lấy Thôi Thời Sơ để cho y ngồi trong l*иg ngực, đặt tay y ôm lấy cổ mình.

Thôi Thời Sơ vùi mặt vào cổ Phó Nghiên, xấu hổ muốn chui xuống đất. Y không khỏi tự cười nhạo chính mình, lớn như vậy rồi vẫn còn muốn ôm cổ Phó Nghiên.

Hắn vỗ lưng y, bảo y yên tâm: “Nếu phát huy không tốt ta sẽ không liều mạng.”

Phó Nghiên ghé sát vào bên tai Thôi Thời Sơ thì thầm, để cho vành tai y nhiễm đỏ như hạt lựu: “Dù là trên võ đài hay bên dưới…”

“Ta đều nghĩ tới ngươi.”

“Đừng… đừng nói…” Thôi Thời Sơ lắp bắp không dám tưởng tượng tai mình đã đỏ thế nào: “Ngươi… ngươi mang thêm chút linh đan sơ cấp… Cũng đừng thể hiện quá… thấy không ổn phải xuống đài ngay…”

Xung đột giữa phong ấn và linh lực trong cơ thể Phó Nghiên không có cách giải quyết, cách duy nhất Thôi Thời Sơ có thể nghĩ ra được là bảo Phó Nghiên mang thêm nhiều linh đan củng cố linh lực.

Y nói gì Phó Nghiên đều đồng ý hết, hắn nhìn chằm chằm vào vành tai đầy đặn đỏ lử kia, rất muốn cắn một miếng.



Đại hội môn phái diễn ra đến ngày thứ ba tới phiên Phó Nghiên lên sân khấu. Đối thủ của hắn là thiếu niên tu sĩ nổi danh của Hãn Hãi Tinh Các, cả hai đều là Kim Đan. Mọi người Vân Kiếm Tông chờ mong Phó sư huynh đánh bại vị thiên tài mới nổi của Hãn Hải Tinh Các chiếm lấy điểm số trong trận đấu quyết định.

Kiếm thuật của Phó Nghiên thay đổi linh hoạt, linh lực trong người hắn tràn ra như đại dương mênh hôm. Tu sĩ của Hãn Hải Tinh Các không dám đối kháng chính diện, bị động đón đỡ. Thi đấu liên tục một khắc, đối phương định sẵn phải thua.

Đột nhiên trong sân thi đấu xảy ra biến cố.

Linh lực của Phó Nghiên đột nhiên biến mất, bội kiếm mất đi điều khiến giống như một miếng sắt vụn. Đối thủ ngay lập tức chớp lấy thời cơ phản công. Phó Nghiên không thể tránh né, bị đối phương đánh bay đập vào kết giới, trọng thương rơi xuống đất.