Chương 43

Mấy ngày trước, mẹ Hà Lạc tự tới cửa, tặng cho cô rất nhiều đồ vật xa xỉ. Mẹ Hà Lạc hiểu rất rõ, dù cho Hà Lạc có gọi cảnh sát, nếu không có đám mèo ngăn lại, thì cuối cùng cũng không biết có giải cứu được mấy đứa trẻ ra hay không.

Vì vậy, dù có mê tín hay không, dù cho đây là hiện tượng thần quái như thế nào, cô đều rất cảm kích Tiểu A Lương.

Thật ra cô tính gửi ba mươi vạn làm phí cảm ơn, nhưng Khanh Thương đã từ chối. Anh không muốn dính dáng với con người.

Không chỉ có mẹ Hà Lạc, còn có người nhà của rất nhiều đứa bé chạy tới nhà cảm ơn, cũng tặng rất nhiều đồ.

Tiểu A Lương đang rất bối rối, hiện tại mỗi lúc ra ngoài cô đều phải đem theo một cái túi nhỏ, nếu không lúc đi đường, mấy cô chú đưa trái cây hay gì đó cô sẽ không có chỗ đựng.

Hiện tại, các bạn ở vườn trẻ cũng bắt đầu vây quanh cô.

Mỗi ngày đi học, trên bàn cô đều có một đống kẹo.

Đồng thời, trong một đêm, không biết vì lí do gì mà có rất nhiều người tìm Khanh Thương bắt chuyện, ẩn ý nói muốn làm mai cho anh.

Ông bố ngốc đành phải cười khổ nói mình không quên được mẹ cô nhóc, rồi uyển chuyển từ chối. Sau đó anh bị gán danh si tình.

Tin tức vừa ra, toàn bộ người trong trấn nhỏ đột nhiên trở nên nhiệt tình hơn, thậm chí có người còn chuẩn bị chút thức ăn cho mèo hoang.

Nhóm mèo lớn dưỡng thương trong nhà rồi rời đi, nhưng Phong Cửu lại hợp tình hợp lý ở lại, thậm chí còn bá chiếm ban công phòng Tiểu A Lương.

Khanh Thương rất nghẹn khuất, nhưng lại không dám trực tiếp đuổi mèo, cũng chỉ có thể ấm ức chịu thiệt. Nhưng Tiểu A Lương lại vui vẻ ra mặt, mỗi ngày đều ôm ấp hôn hít không buông tay.

Một tuần này tuy hai bố con bối rối đến mức luống cuống tay chân, nhưng so với trước kia thì vẫn vui vẻ náo nhiệt hơn nhiều.

“Khanh Lương Lương ——”



“Khanh Lương Lương ——”

Hình như bên ngoài có ai đang gọi cô, Tiểu A Lương buông bút chì, rồi buông mèo đen đang nằm lười biếng trong lòng ra, sau đó mới chạy bịch bịch bịch ra ngoài.

Mèo đen nhỏ duỗi người, ngáp một cái, rồi mới bước từng bước tao nhã chạy ra ngồi cửa ngồi xổm xuống nhìn.

—— Là Ngụy mẫn.

Màu da cô bé có màu lúa mì khỏe mạnh, tết tóc hai bím, mặc một chiếc váy hoa nhí, khuôn mặt tròn trịa bị phơi nắng đến đỏ bừng.

“Sao vậy?”

Tiểu A Lương đang chuẩn bị mở khóa cửa sắt cho cô bé vào, kết quả đột nhiên trong túi cô xuất hiện một thỏi socola.

“Đừng mở cửa, tớ không vào đâu. Nè, đây là socola bố tớ mang từ thành phố về, cho cậu đấy.”

“A, cảm ơn cậu nha.”

Tiểu A Lương cười ngọt ngào, theo lý mà nói, đây cũng được xem như người bạn đầu tiên của cô.

Kể từ khi loại bỏ bộ lọc mê tín xui xẻo trước đây, Ngụy mẫn càng ngày càng thích Tiểu A Lương, cô vừa đáng yêu vừa dịu dàng, lúc cô cười rộ lên đặc biệt đẹp, giống như nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích vậy.

Ngụy Mẫn ngượng ngùng gãi gãi tóc, cô bé không nhìn cô mà nhìn chằm chằm mũi chân, hơi không biết làm sao mà đá đá hòn đá nhỏ trước mặt, “À thì, không cần cảm tớ đâu, mẹ tớ bảo tớ đến nói với cậu, gần đây có mấy người kì lạ đến trấn trên hỏi chuyện của bố con cậu, nói bố con cậu cẩn thận một tí.”

“Được, tớ nhớ rồi ~”

Nói xong, không khí bỗng trở nên yên lặng, Tiểu A Lương vừa định hỏi cái gì đó, “Cậu còn có...”



“Ngày mai tan học chúng ta đi học cùng nhau nha!”

Dường như Ngụy Mẫn nghẹn thật lâu mới nói ra được câu này.

“Hả?”

“Tớ sẽ đem theo tiền tiêu vặt, lúc đó tớ sẽ bao cậu ăn xúc xích nướng, chả giò chiên, bánh bao đậu, bánh ngọt...”

Cô nói một hàng dài đồ ăn, gần như đã nói hết tất cả các quán ăn vặt xung quanh nhà trẻ, sau đó không để Tiểu A Lương đồng ý, cô dậm chân bỏ lại một câu: “Dù sao thì cứ vậy đi.”

Sau đó cô bé quay đầu chạy, nhưng chạy được một nữa, Ngụy Mẫn lại như nhớ tới cái gì đó, vội vàng quay trở lại, thở hồng hộc bổ sung thêm một câu: “À, nhớ để socola vào tủ lạnh, không nó sẽ chảy đó.”

Sau đó lại cô bé lại vội vàng chạy trốn, như đang có chó đuổi sau lưng, vô cùng lo lắng, hai bím tóc bay bay. Tiểu A Lương không hiểu tại sao cô phải chạy nhanh như vậy, ngơ ra hai giây, sau đó mới vô thức đáp: “À được, để vào tủ lạnh...”

Nói rồi, cô cúi đầu nhìn socola lạnh băng, không nhịn được mím môi cười, đôi mắt nai cong cong như vầng trăng khuyết.

【 Có bạn bè thật tốt… 】

Vào buổi tối lúc ăn cơm, Tiểu A Lương nói với bố chuyện mẹ Ngụy Mẫn bảo có rất nhiều người lạ hỏi thăm bọn họ.

Từ lúc Tiểu A Lương bị bọn buôn người bắt cóc, Khanh Thương đã bỏ làm ca đêm, buổi tối đều ở nhà với cô.

Nghe thấy chuyện này, anh động tay, sau đó lại dịu dàng cười, “... Không sao đâu, không cần lo lắng.”

Đương nhiên không có khả năng không sao, mấy ngày nay anh cũng chú ý được, những người đó không phải người thường.

—— Là thầy trừ yêu.