Chương 22

Phong Cửu tự cho rằng mình rất hung dữ, nhưng tiếng kêu của mèo con vừa mềm vừa nhỏ, bất kể có nghe thế nào thì cũng giống như đang ra vẻ đáng yêu và làm nũng.

"Hoạt bát như thế, xem ra là khoẻ rồi. Quả nhiên thuốc của bố rất lợi hại!”

Tiểu A Lương không có bạn bè, bố cô bé luôn bận rộn làm việc kiếm tiền, vì vậy thời gian duy nhất cô bé không cô đơn là khi ở cùng với lũ mèo, vì vậy cô đặc biệt thích loại lông tơ nhỏ xinh dễ thương này, chỉ cần nghe tiếng kêu nhỏ meo meo meo này là trái tim của cô lại tưởng chừng như sắp bị dễ thương hóa rồi.

Đôi mắt tròn xoe như nai nhỏ kia sáng lấp lánh, cho nên giây tiếp theo, cô bé cúi đầu xuống muốn hôn lên mặt mèo con.

"...!!!”

Phong Cửu nhìn đứa trẻ càng ngày càng gần, mắt mèo màu xanh đen lập tức lộ ra vẻ khϊếp sợ, hai cái đệm thịt đè lại sống chết chống đỡ khuôn mặt của cô bé, liều mạng ngửa ra sau.

Khối tròn ban đầu gần như bị kéo căng thành một cây gậy đen, tưởng chừng như từng sợi lông mèo trên cơ thể đều đang nói lời từ chối.

"Meo meo meo, meo meo meo meo ngao!!!”

【 Ngậm, ngậm miệng! Một đứa trẻ hèn mọn thế mà cũng dám có mơ tưởng xa vời như vậy! 】

Những con mèo lớn nằm bên cạnh sôi sục chua xót, đều vươn cổ nhìn về phía này, ngay cả con mèo Li Hoa vẫn luôn bày ra tư thế đại ca cũng không nhịn được nhìn qua như có như không vài lần.

Mặc dù Tiểu A Lương bình thường vẫn luôn cưng nựng và ôm ấp bọn chúng nhưng thật ra cô bé chưa bao giờ hôn mèo nào cả.

"Meo meo meo???”

【 Tại vì sao?! 】

"Meo ngheo ngheo... meo meo meo gừ gừ.”



【 Chỉ là một con mèo con, muốn đệm thịt không có đệm thịt, muốn mông không có mông, còn không biết làm nũng ra vẻ đáng yêu, tại - vì - sao - lại - hôn - nó! 】

"Meo meo meo? !!”

【 Nó thậm chí còn không đồng ý!!!】

Đại Quất trước giờ còn cực kỳ đắc ý đã bị choáng váng đầu tiên, sau đó toàn bộ mèo bị ngọn lửa đố kị bùng lên não, nó túm lấy ga trải giường, mài móng vuốt thành tiếng xoèn xoẹt, thở phì phò quay xung quanh, ngao ngheo ngao ngheo trong miệng nói lời thô tục.

Nó tức rồi, nó tức rồi, nó cáu rồi, nó cáu rồi!

Nhưng Quất béo càng nhìn càng tức giận, càng nhìn càng tủi thân, đôi mắt mèo tròn cụp xuống giống như thể sắp khóc, cuối cùng sau khi nhìn hồi lâu, không đợi được câu trả lời nó chỉ đành giẫm chân mèo bước đi, cụp tai đi đến bên cạnh Hoa Lê khóc thút thít tìm an ủi.

Nó chỉ trông có vẻ mập mạp nhưng thực chất nó chỉ là một bé mèo con sáu tháng tuổi. Nếu biết trước Tiểu A Lương thích loại mèo con nhỏ nhắn xinh xắn thì nó đã không ăn nhiều như thế rồi meo ngheo ngheo...

Hoa Lê khó lắm mới không đánh Quất béo, thậm chí còn có phần tư thái cha già liếʍ lông cho nó.

"Meo meo meo, meo ngheo meo meo”

【 Bình thường thôi, trẻ con lúc nào cũng dễ thương hơn.



“Ngheo meo ngheo ngheo ngheo ...”

【 Meo tôi cũng là trẻ con mà. 】



Hoa Lê liếc nhìn Quất béo to bằng mình, thậm chí còn béo hơn chút, tiếp đó rơi vào im lặng lạ thường.

Thế nhưng với tư cách là đại ca oai vệ nhất trong số những con mèo lang thang, Hoa Lê vẫn nhạy bén nhận ra sự khác thường của con mèo con này.

-- Mùi không giống.

Loại mùi này như có như không, đáng sợ, đàn áp không thể phản kháng.

Mặc dù nhận ra sự khác biệt, nhưng Hoa Lê chỉ liếc nhìn, sau đó quay đầu cẩn thận liếʍ lông cho Quất béo, sau khi trải qua một lần sinh tử, hành động và vẻ mặt dịu dàng kia thật sự rất hiếm thấy.

Tiểu A Lương không biết một lúc cô bé đã làm tổn thương trái tim hường phấn của hơn chục con mèo lớn, có lẽ là do đêm qua bé mèo đen chắn trước mặt cô bé, cho nên bây giờ cô bé rất thích con mèo con này.

-- Thích đến nỗi không chịu được.

Đôi má mềm mại của đứa trẻ bị miếng đệm đẩy lõm xuống, thế nhưng cô bé vẫn hôn lên mặt và cổ của bé mèo con. Tiểu A Lương vùi mặt vào trong còn nhẹ nhàng xoa.

Mềm mại, lông tơ, còn mang một chút mùi sữa rất nhạt.

"Oa, bé mèo thật mềm mại, hôn thêm cái nữa.”

"Meo...”

Phong Cửu không còn gì luyến tiếc nằm liệt trong tổ, đôi mắt mèo xanh đen tuyệt đẹp/ mắt mèo ngỡ ngàng chớp chớp, anh đang nghi ngờ đời meo của mình -- "Meo... meo ngheo?”

【 Ông, ông đây cứ thế... ô uế rồi? 】

Tác giả có lời muốn nói: Bé mèo đen: Tôi không sạch sẽ…