Chương 16

Rõ ràng anh có thể lặng yên không một tiếng động gϊếŧ người là được, kết quả là anh sử dụng yêu lực khiến nó trở nên phô trương như vậy.

Thế nhưng việc đã đến nước này rồi, hối hận cũng vô dụng. Anh đứng dậy, nhanh chóng tiêu tán yêu lực, sau đó đợi đến khi ánh mắt trở lại giống người mới đi đến ngồi xổm bên cạnh con gái, vừa vặn dùng thân mình chắn tầm mắt của cô.

Khanh Thương đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của nhóc con, đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng lập tức dịu đi, sau đó nhẹ nhàng nói:

“Được rồi, bây giờ Tiểu A Lương có thể mở mắt rồi.”

“Bố ơi… Bố ơi!”

”Hu oaaaaaaaaa… ”

Tiểu A Lương nghẹn ngào, sau đó lập tức nhảy vào trong vòng tay của người đàn ông mà khóc. Cô thật sự rất sợ hãi, toàn thân vẫn không ngừng run rẩy, chỉ có thể vừa khóc vừa không ngừng gọi “bố”, “bố”.

Những giọt nước mắt nóng hổi làm ướt một mảng áo lớn của người đàn ông.

"Thôi thôi thôi... Không sao rồi, không sao rồi. Bố đánh kẻ xấu bỏ chạy rồi, Tiểu A Lương đừng sợ, đừng sợ nhé!"

"Đừng khóc, đừng khóc. Ôi cục cưng của bố, ôi bé yêu của bố.”

Lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu như đυ.ng phải thứ gì đó, Khanh Thương gạt tóc của Tiểu A Lương sang một bên để xem xét mới phát hiện trên đỉnh đầu của bé con đã xuất hiện một cái chồi xanh từ lúc nào.



Vẻ mặt của người đàn ông đột nhiên trở nên nghiêm túc, một giây tiếp theo, đầu ngón tay sáng lên vài tia sáng đỏ, sau đó nhanh chóng vẽ ra một ít hoa văn phức tạp, chồi xanh nhỏ co quắp lên rồi dần dần biến mất.

【 Thật là... Hóa ra nó còn khiến tiên thảo thành hình. 】

Một lần nữa sửa chữa phong ấn xong, cuối cùng Khanh Thương cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này anh hoàn toàn khác với vừa rồi, lại biến thành dáng vẻ một người bố ngốc nghếch.

Anh vỗ vỗ lưng Tiểu A Lương, đồng thời nhẹ nhàng dỗ dành cô. Từ khi bắt đầu nuôi đứa trẻ này thì muốn lo lắng cũng không được, không quấy khóc cũng không ầm ĩ, khi bị oan nhất thì con bé mím chặt miệng, cho tới bây giờ cũng chưa thấy con bé rơi nước mắt chứ đừng nói là khóc đến nghẹn thở.

Đường từ nhà chạy đến đây rất xa, cũng không biết trước đó đã trải qua chuyện gì, có lẽ con bé thật sự sợ hãi.

Thật ra chưa nói đến Tiểu A Lương, khi nhìn thấy người đàn ông đó định dùng dao đâm cô bé, Khanh Thương sợ hãi đến mức tim suýt nữa ngừng đập. Nếu không phải do trước khi chuyển đến Khanh Thương đã giăng kết giới bên ngoài nhà thì anh cũng không biết đêm nay đứa nhỏ này lén chạy ra ngoài.

Nhưng dáng vẻ bây giờ của Tiểu A Lương trông rất đáng thương, Khanh Thương lại không đành lòng mắng cô, chỉ nhẹ nhàng vỗ mông Tiểu A Lương hai cái, dùng giọng bình tĩnh đe dọa cô:

"Đã thấy chưa, chạy lung tung sẽ bị người xấu dùng dao đâm, đâm ra mấy cái lỗ trên người con luôn! Sẽ chảy rất nhiều máu!"

"Không hức... Không chạy nữa hu hu... Không chạy lung tung nữa hu hu hu..."

Thật ra không cần anh hù dọa, Tiểu A Lương cũng khϊếp sợ, nói chuyện ngắt quãng, đôi mắt xinh đẹp cũng sưng lên vì khóc.

Nhưng lúc này chóp mũi của người đàn ông đột nhiên động động vài cái, giống như ngửi thấy thứ gì đó kinh khủng, trong nháy mắt tiếp theo đã lùi ra xa mười mét.

Tiểu A Lương chỉ cảm thấy khuôn mặt trống rỗng, vòng tay dày dặn ấm áp của bố chớp mắt đã biến mất. Ban đầu cô tựa đầu vào ngực bố, lúc này chỗ dựa không còn, cô lảo đảo đi về phía trước hai bước.



Đứa trẻ ngơ ngác ứa nước mắt, khóe lông mày và đôi mắt ngay lập tức cụp xuống, giương mắt nhìn xung quanh.

"Hức..."

"Bố hức... Bố ơi?"

"Con, con, con... Con đang ôm cái gì trong tay vậy?!"

Khanh Thương trốn cách xa mười mét, nơm nớp lo sợ ngồi xổm trong cái hố không biết đào ra từ lúc nào, chỉ ló cái đầu ra, ngay cả nói chuyện cũng run run, toàn người còn mang theo khí khái của tên khốn kiếp vừa rồi.

Tiểu A Lương cúi đầu nhìn xuống, thấy mình vẫn đang ôm chặt mèo con màu đen đang hấp hối. Bỗng nhiên cô bé cảm thấy chột dạ, sau đó yếu ớt nói:

"Bố, chỉ, chỉ là một con… Hức mèo nhỏ."

"Vứt, vứt đi!"

"Nhưng mà..."

Cả người Khanh Thương cũng không ổn lắm, bây giờ mũi của anh toàn mùi mèo, không phải là mùi của mèo bình thường mà là mùi độc nhất của mèo yêu. Điều này trong phút chốc khiến anh nhớ lại lúc xưa bị một con mèo lớn nào đó điều khiển, khuôn mặt tuấn tú ló ra bị dọa sợ đến mức trắng bệch.

“Mau vứt nó đi!”