Chương 15: Chuyện Này Đi, Chuyện Khác Đến

Huỳnh Tiểu Như sau khi sấy khô tóc xong liền đi đến giường ngủ ngã lưng xuống một chút, hai mắt ngước lên nhìn trần nhà, vui vẻ cười một tiếng.

- Vết thương của đại thiếu gia lần này khá nghiêm trọng, hy vọng anh ấy sẽ bình an vượt qua khó khăn này.

- Đúng vậy đó chị, đại thiếu gia là người tốt, Thượng Đế chắc chắn sẽ bảo vệ anh ấy.

- Do đó, tạm thời việc này đừng nên nói lại với Tiểu Như, con bé nhất định vì vậy sẽ lo lắng, khi đó nhị thiếu gia sẽ trách phạt chúng ta mất.

- Vâng, em biết rồi chị Tử Nghi.

Tiểu Như nhận ra là giọng của Tử Nghi và Nhạt Hiên, theo quán tính ngồi dậy, không khỏi bất an nói:

- Đại thiếu gia? Không phải là Young sao? Rốt cuộc hai người bọn họ đang nói gì vậy chứ?

***

Bệnh viện PN, phòng 1312.

Lý Ân Tinh và Lý Ân Vỹ rời khỏi không lâu thì bác Trương lái xe đưa Huỳnh Tiểu Như đến bệnh viện.

Cửa không khóa, nó đi vào.

Vừa nãy y tá có nói tình trạng sức khỏe Lý Ân Hạo hiện giờ đã có chuyển biến tốt, vết thương không ảnh hưởng đến dây thần kinh của anh, ít hôm sẽ hồi phục trở lại.

Tiểu Như khép cửa, đi qua giường, ngồi xuống đối mặt Lý Ân Hạo.

Tuy nói Lý Ân Hạo không nguy hiểm tính mạng, nhưng mà đến giờ anh vẫn chưa tỉnh lại, từ các vết thương trên người cho thấy đều là vết trí mạng, Tiểu Như cho rằng đối phương ắt hẳn là người rất hận Lý Ân Hạo, bởi vì từng quyền của hắn đều vô cùng dứt khoát.

Tiểu Như đến nhà họ Lý đã hai năm, về các mối quan hệ bên ngoài của anh nó đều không được biết, Lý Ân Hạo có kẻ thù hay không nó không dám khẳng định.

Tiểu Như vươn tay nắm lấy bàn tay anh, hai mắt đỏ hoe nói:

- Lý Ân Hạo, anh làm ơn tỉnh lại có được không? Mặc dù lúc đó anh làm chuyện không nên làm với em, em thậm chí không thể chấp nhận được. Nhưng mà, anh giống như anh trai của em, là người thân của em, em không hy vọng anh sẽ bị thương đâu. Lý Ân Hạo, anh có nghe em nói gì hay không? Làm ơn tỉnh lại có được không?

Lời Tiểu Như vừa dứt, Lý Ân Tinh từ bên ngoài đi vào.

Nhận ra người ngồi trên giường là Tiểu Như, lông mày hắn co lại.

Lý Ân Tinh đi đến đứng sau nó, khẩn trương hỏi:

- Tiểu Như, tại sao em lại ở đây?

Lý Ân Vỹ trở vào sau, lúc anh đẩy cửa trùng hợp nhìn thấy nhị ca và Tiểu Như, gương mặt không giấu được lo lắng.

“Tại sao Tiểu Như lại ở đây? Tại sao con bé lại biết được chuyện Young bị thương chứ? Lẽ nào là bọn họ?”

Lý Ân Vỹ khép cửa, anh đi lại đứng cạnh hắn.

- Tiểu Như, rốt cuộc là ai đã nói chuyện này với em vậy?

Huỳnh Tiểu Như không trả lời, nó cẩn thận đặt lại tay Young xuống giường ngủ, sau đó đứng dậy, xoay người lại nhìn hắn, đồng tử Huỳnh Tiểu Như đỏ rực.

Lý Ân Tinh theo quán tính lắc đầu, tựa hồ muốn nói mọi chuyện đều không như nó nghĩ.

- Tiểu Như, nghe tôi giải thích đi được không? Thật ra...

- Lý Ân Tinh, tại sao anh lại luôn nói dối tôi vậy chứ? Rõ ràng là Young bị thương nằm ở đây, tại sao anh lại nói rằng anh ấy vẫn ổn, anh ấy vì bận việc cho nên không thể nghe điện thoại của tôi? Lý Ân Tinh, anh thật sự rất quá đáng, rất quá đáng anh có biết hay không?

Nó hét, Lý Ân Tinh không trả lời, bất ngờ vươn tay kéo đem Huỳnh Tiểu Như vào lòng, hai tay rắn chắc xiết lấy eo non nõn.

Huỳnh Tiểu Như càng cựa quậy, càng bị hắn xiết chặt.

- Lý Ân Tinh, thả tôi ra, anh dựa vào cái gì bức người như vậy chứ? Rõ ràng anh biết Young bị thương nhưng lại luôn nói dối tôi, rốt cuộc anh xem tôi là gì chứ?

Nó trách, Lý Ân Tinh vẫn im lặng.

- Tại sao anh không nói gì chứ? Tôi thật sự rất ghét anh, rất ghét anh! Anh mau buông tôi ra tôi, tôi không muốn anh chạm vào người tôi.

-...

- Sau này tôi sẽ không tin anh nữa đâu, tuyệt đối không tin anh nữa đâu, anh là đồ lừa đảo!

-...

- Anh buông tôi ra, anh làm tôi đau quá, Lý Ân Tinh, thả ra!

Lý Ân Vỹ đứng một bên quan sát không khỏi kích động nói:

- Nhị ca, anh như vậy sẽ làm Tiểu Như bị thương đó, anh mau thả con bé ra đi, đừng làm mọi chuyện rắc rối nữa.

Lý Ân Tinh hơi ngoảnh đầu lại sau, hắn lãnh đạm lên tiếng:

- Chuyện này không liên quan đến em, em tốt hơn hết đừng xen vào. Tiểu Như con bé là của anh, anh muốn làm gì con bé em không đến lượt em quản đâu!

Lời Lý Ân Tinh vừa dứt, lập tức hắn bế Tiểu Như lên, đi một mạch ra cửa.

Tiểu Như trong vòng tay Lý Ân Tinh đánh ngực hắn liên tục.

- Lý Ân Tinh, thả ra! Anh muốn làm gì tôi kia chứ? Anh mau thả tôi ra!

- Câm miệng, đến phòng của tôi, tôi sẽ dạy dỗ em đàng hoàng.

Lý Ân Vỹ phía sau nhìn theo Lý Ân Tinh, thần sắc không mấy tốt.

- Nhị ca, tại sao anh lại mất hết lý trí như vậy? Mặc dù em biết rõ anh rất yêu Tiểu Như, nhưng mà tại sao khi nhìn thấy anh áp đặt con bé, em lại thấy mình không nỡ đến như vậy? Lẽ nào...