Chương 14: Nghiêm Túc?

Bên ngoài phòng khách nhìn màn hình điện thoại đã kết thúc, thần sắc Lý Ân Tinh không được mấy tốt nói:

- Giống như những gì anh đã nghĩ, Tống Dận Nhiên quả nhiên ra tay với Young rồi!

Tống Thiên hai năm trước đem lòng yêu thích Lý Ân Hạo, thời điểm đó đã bị Lý Ân Hạo từ chối, không lâu sau bọn hắn nhận được tin Tống Thiên bị trầm cảm qua đời, về sau mới biết nguyên nhân vì cô ấy bị Lý Ân Hạo từ chối cho nên đã thất trí tự dẫn, Tống Dận Nhiên vì điều này rất căm phẫn, hứa sẽ đòi lại công bằng cho Tống Thiên.

Từ đó hắn ta đã rời khỏi Việt Nam, không ngờ nhanh như vậy đã quay lại!

Lý Ân Vỹ đứng đối diện Lý Ân Tinh, anh căng thẳng lên tiếng:

- Nhị ca, bây giờ anh hai có nguy hiểm gì không? Anh ấy thế nào rồi? Rốt cuộc tại sao Tống Dận Nhiên lại chọn thời điểm này ra tay với anh hai chứ? Mục đích hắn quay lại Việt Nam có đơn giản chỉ là muốn trả thù Young hay không?

Điều đó hắn không dám khẳng định, nhưng mà hắn có thể chắc chắn Tống Dận Nhiên kế tiếp sẽ làm ra chuyện gì!

Lý Ân Tinh cất điện thoại vào trong túi áo khoác, hắn nghiêm túc nhìn thẳng Lý Ân Vỹ.

- Luật Phàm là bác sĩ điều trị chính cho Young, anh ấy tạm thời không nguy hiểm tính mạng, về chuyện anh ấy bị thương anh nghĩ tạm thời đừng để Tiểu Như biết, anh hy vọng em sẽ giữ kín bí mật này.

- Em biết rồi, em sẽ giữ kín bí mật này, nhưng mà Ahn, em luôn thắc mắc một điều, anh có thể giải đáp cho em không?

Jin hỏi, Lý Ân Tinh gật đầu:

- Được!

Lý Ân Vỹ sau đó cũng gật đầu, đi thẳng vào trọng tâm.

- Có phải thời điểm anh hai từ chối tình cảm của Tống Thiên, là vì khi đó có sự xuất hiện của Tiểu Như hay không? Bởi vì khi đó con bé xuất hiện ở Lý gia, hằng ngày đều bên cạnh hai người, cho nên bất luận là việc gì, anh và Young luôn ưu ái Tiểu Như hơn phải không?

Bọn hắn biết nó từ khi Huỳnh Tiểu Như 5 tuổi, tính ra đã trôi qua 10 năm, tình cảm bọn hắn dành cho nó dĩ nhiên đã trở nên vô hạn!

- Cho dù không có sự xuất hiện của Tiểu Như ở nhà họ Lý, Lý Ân Hạo cũng sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm của một cô gái khác, bởi vì Huỳnh Tiểu Như luôn ở trong tim anh và cả anh ấy, con bé là duy độc.

Hắn trả lời, nói xong, hắn xoay người trở về phòng.

Lý Ân Vỹ phía sau nhìn theo hắn, bất ngờ cười một cái.

“Lý Ân Tinh, do đó, anh và anh hai từ sớm đều đã nhìn ra đối phương yêu Huỳnh Tiểu Như rồi hay sao? Nhưng mà thay vì gϊếŧ hại lẫn nhau, hai người vẫn bình thản đối mặt, thậm chí là đồng sở hữu Huỳnh Tiểu Như, thật khiến cho người khác khâm phục mà.”

***

- Đừng mà! Đừng mà!

Huỳnh Tiểu Như nửa đêm mơ thấy ác mộng ngồi bật dậy, mồ hôi ướt đẫm trán, khuôn mặt xinh đẹp đã hoàn toàn trắng bệch.

Nó lấy lại bình tĩnh nhìn quanh phòng, không nhìn thấy Lý Ân Tinh, Huỳnh Tiểu Như ngồi trên giường gọi lớn:

- Ahn, anh đâu rồi?

Lý Ân Tinh từ bên ngoài trở vào, lúc này Tiểu Như từ trên giường nhìn ra, bắt gặp hắn, Tiểu Như lập tức rời khỏi giường, chạy đến ôm eo hắn.

Hắn bị bảo bối ôm bất ngờ, hơi sửng người một lúc.

Hồi lâu, Lý Ân Tinh cúi đầu, hôn lên tóc Huỳnh Tiểu Như một cái.

Hắn ôm lấy eo thon nhỏ, không khỏi lo lắng hỏi:

- Tiểu Như, có phải lúc nãy vừa thấy ác mộng không?

- Ưm!

- Vậy Tiểu Như nhìn thấy gì? Nó có đáng sợ không?

- Tôi nhìn thấy anh Young xảy ra chuyện, khắp người của anh ấy đều là máu, tôi thật sự rất sợ.

Nghe nó nói đến đây, cơ mặt Lý Ân Tinh đông cứng.

Hắn càng xiết chặt Tiểu Như hơn, mi tâm ở giữa trán nheo lại.

“Tiểu Như kỳ thật rất lo lắng cho Young, nếu như để con bé biết được mình che giấu việc anh ấy bị thương, có khi nào con bé sẽ xa lánh mình không? Không được, mình có thể mất tất cả, cũng không thể để mất đi Tiểu Như.”

Lý Ân Tinh phục hồi lại tinh thần, cười trìu mến một cái.

- Khờ quá, đã là giấc mơ sẽ luôn trái ngược với thực tại. Tiểu Như ngoan, bây giờ cũng khuya rồi, chúng ta đi ngủ nhé? Có được không?

- Được, anh không được như khi nãy đột nhiên rời khỏi nữa có biết không?

- Tất nhiên rồi, tôi mãi mãi bên cạnh em.

- Có thật không?

- Chắc chắn rồi, tôi hứa!

Dứt lời, Lý Ân Tinh bế Huỳnh Tiểu Như lên, mang nó đến giường ngủ.

Sáng hôm sau bọn hắn rời khỏi nhà già làng, quay trở về thành phố.