Chương 2: Sự Thật Thần Trùng

Quá sợ hãi, cả họ bàn nhau đến nhà cụ Cả Vĩnh xin cụ làm phép bắt trùng cứu độ. Cụ Cả Vĩnh bấm độn 1 lúc nheo nheo đôi mắt già nua rồi quay sang nói với bác Nguyễn Cao Hưng trưởng tộc họ Nguyễn Cao.

Tôi nói thế này mong cả họ nhà bác hiểu và thông cảm nhé, pháp lực của tôi không đủ, thậm chí nếu có cố ra tay cứu giúp thì tôi e rằng chắc chắn không thể giữ nổi cái mạng già này được nữa. Thực sự họ nhà bác đã gặp đại nạn mất rồi, phải trả một nghiệp báo lớn lắm, thường được gọi là trùng tang mà là rất nặng đấy. Do vậy các Tà thần mới dựa vào đó mà về bắt người trong họ tới khi nào đủ 18 mạng mới thôi.

Bây giờ nó đã bắt và chế ngự linh hồn của 4 mạng rồi, bắt 4 linh hồn đó làm nô dịch cho quỷ về chỉ điểm bắt người thân trong họ. Nó chỉ dừng lại khi đã bắt đủ 18 người mà thôi. Một khi tìm được thầy đức độ cao tay thì mới có thể hóa giải được nghiệp báo này. Nói đến đây, cụ trầm ngâm thở dài 1 hơi rồi mới tiếp:

Việc này chỉ có thầy của tôi may ra mới cứu được, vì pháp lực của thầy tôi cao thâm lắm. Thầy tôi là hậu duệ của vu nhân chuyên về huyền thuật mãi tận xứ tàu. Tôi dù theo học nhưng do tư chất ngu dốt chưa học nổi một phần mười tài nghệ, nên không thể giúp cho dòng tộc các bác được.

Nghe đến đây, trưởng tộc Cao Hưng sợ hãi rúm ró run rẩy cất lời:

-Cụ ơi! Mong cụ thương xót chúng con mà ra tay thi ân bố đức cứu giúp.

Nhưng một mực cụ Vĩnh vẫn lắc đầu nguầy nguậy nói:

-Khó! Khó đấy!

Bỗng bác Cao Hưng òa bật khóc lớn rồi nói như van xin cầu khẩn thiết tha lắm:

-Cụ ơi! Bẩm cụ ạ!

Toàn bộ tộc nhân Nguyễn Cao tại đây bái lạy cụ, mong cụ cứu giúp cho chúng con qua được cơn khốn khó này ạ?

Cụ cả Vĩnh vẫn thở dài sườn sượt nói:

Thầy tôi hiện vẫn còn tại thế, tính ra năm nay thầy cũng gần một ngàn tuổi, nhưng cho tới nay trong đời tôi mới có được cơ duyên diện kiến bái sư cũng chỉ ngắn ngủi 2 lần mà thôi.

Lần thứ nhất là khi tôi 9 tuổi, có 1 cơ duyên hội ngộ mà thầy đã phá lệ thu nhận tôi làm đệ tử thứ năm. Thầy nói tôi và thầy có duyên nghiệp thầy trò nên thầy thu nhận tôi và truyền thụ pháp công bản phái.

Lần thứ 2 là khi tôi 25 tuổi, thầy thấy tôi tuy tư chất bình thường nhưng bù lại có tính cần cù siêng năng và miệt mài tu tập pháp công căn bản nên quyết định truyền cho tôi pháp quyết tiếp theo và dặn rằng:

Con hãy luyện tập theo ta đã truyền dạy, làm phúc cứu người khi có cơ hội. Nếu thực sự ta và con còn duyên sư đồ thì năm con gần trăm tuổi thầy trò ta sẽ còn gặp lại, lúc ấy thầy sẽ truyền cho con pháp công tối thượng.

Nhưng bác thấy đấy, tôi đến nay đã 92 tuổi rồi mà tu tập vẫn còn kém cỏi lắm, đã sắp gần đất xa trời rồi, mạng sống bản thân còn chả giữ nói gì đến việc giúp ích cứu người nữa chứ.

Một nét buồn phảng phất hiện trên khuôn mặt già nua của cụ, bao nhiêu lời nói như dập tắt tia hi vọng cứu vãn nghiệp quả của gia tộc Nguyễn Cao. Trên nét mặt ông Hưng hiện rõ nét hoang mang và thất vọng tột độ.

Cụ Cả vĩnh nhìn ông Hưng, buồn bã tiếp lời: -Bác có biết Thần trùng đáng sợ thế nào không?

Nhân đây tôi sẽ nói qua cho bác biết dựa trên những gì tôi đã học hỏi được từ thầy tôi nhé.

Dân gian vẫn truyền miệng nhau rằng, thần trùng là 12 vị ác thần ứng với 12 thời thần trong thiên địa. Họ là những vị thần trưởng quản nắm giữ các trọng trách đặc biệt. Khi xưa, Si Vưu có pháp lực thần thông nhưng tâm địa lại vô cùng độc ác, lão muốn chiếm lĩnh toàn bộ tam giới nên đã có 1 trận quyết đấu cùng với Phật tổ Như Lai.

Cuối cùng Si Vưu thọ thương nghiêm trọng phải ẩn thân trở về bóng tối địa ngục, nhưng vẫn không ngừng nuôi dưỡng dã tâm một ngày thống lĩnh làm bá chủ tam giới.

Vì phải ẩn thân trị thương và cần 1 lượng âm khí rất lớn để bồi bổ cơ thể , nên Si Vưu đã thi triển pháp công đặc biệt tạo hóa ra những đứa con của mình, đưa những đứa con của mình quay trở lại tam giới, nhất là nhân gian, thay hắn tích tụ âm khí, chiếm đoạt linh hồn con người để nạp vào cơ thể Si Vưu.

Thấy ông Hưng như muốn hỏi gì đó, cụ Vĩnh giơ tay cắt lời rồi nói tiếp:

-Có phải bác thắc mắc là tại sao các vị phật tổ hay tôn thần không ra tay tiêu trừ hay ngăn cản Si Vưu không?

Trong vũ trụ này tất cả đều có quy luật đấy, có vay ắt phải có trả , có tội ắt phải đền tội, không ai thoát được quy luật nhân quả đâu. Tôi pháp lực kém cỏi không thể tính toán ra được tộc nhà bác đã gây ra tội nghiệp gì mà phải trả mạng như thế. Nhưng chắc chắn là tội nghiệp rất nặng gây ra từ các đời trước. Bởi vậy các vị phật tổ hay tôn thần cũng không được phép phá vỡ quy luật trời đất, mà chỉ sử dụng công năng của mình để theo dõi chặt chẽ quá trình trả nghiệp tại nhân gian.

Thế lực Si Vưu vẫn rất mạnh không ai có thể tiêu diệt được, đặc biệt là những đứa con mà Si Vưu cắt cử ở tam giới vẫn có 1 sợi dây vô hình kết nối với lão. Nghe nói mỗi đứa con đó được lão ban cho 3 viên “Tái sinh hồn ma pháp”.

Đặc biệt là vị lão đại “Kim Thử Tà Thần”, hành tung vô địch, pháp lực thông thần, thiên bẩm đã có tư chất hơn người, đã đứng tầng cảnh giới thứ hai trong truyền thuyết, tu vi “Đại thừa kỳ” sắp đặt chân được vào bước thứ ba cảnh giới. Thế nhưng trận chiến năm xưa hắn bị trọng thương tụt xuống tu vi “Anh Biến kỳ” hiện còn đang bế quan điều dưỡng.

Thiên hạ thường lầm tưởng Si Vưu có 12 đứa con tương ứng với 12 thời thần và là các ác thần tương ứng, nhưng thực tế lại không phải vậy.

Si Vưu có 12 người con, nhưng khi hiện hữu thì chỉ xuất hiện 8 nhân vật ứng với các Danh Tà sau:

-Lão đại “Kim Thử Tà Thần”, Bản thể là con chuột tinh thọ khí hành Kim, Tu vi Anh Biến kỳ, thiên bẩm thông tuệ giảo hoạt, pháp lực thông thần cực kỳ tàn độc.

-Lão nhị “Mã đầu tà thần”, Hợp thể thành một, nhưng thực chất là 2 nhân ảnh hợp nhất song tu, 1 người sinh vào giờ Sửu, 1 người sinh vào giờ Ngọ. Nếu 2 người này tu luyện độc lập thì họ khó đạt được căn cơ vì thể trạng không thể tồn tại để ứng nhập với vũ trụ được, tu vi Trúc Cơ công lực kém nhất.

-Lão tam “Tứ pháp thiên tôn tà thần”, được hợp thể từ các dị quái thành tinh là Dần, Thân, Tị, Hợi. Hình dạng quái dị: Đầu lợn thân hổ, mình đen vện, linh hoạt nhanh nhẹn như rắn khỉ, Công lực thông thần cơ mẫn kinh nhân, tu vi cấp bậc Hóa Thần kỳ.

-Lão tứ “Hỏa Linh Miêu Tà Thần”: Bản thể là một con mèo tinh thọ khí hành hỏa, tu vi Kết đan thần.

-Lão ngũ “Hỏa long tà thần”: Bản thể là hắc long tinh thọ khí hành hỏa, tu vi Nguyên Anh Thần.

-Lão lục “Mộc Dương Tà Thần”: Bản thể là Dương Bì tinh thọ khí hành mộc, nghe nói năm xưa loài này lang thang trên các núi hoang gặp được cơ duyên đã ăn được một loại cỏ cây có tên “Câu Hồn Thảo”. Sau đó do dược lực quá mạnh, loài này không còn ăn cỏ cây bình thường nữa mà chuyên bắt thú vật hay con người ăn thịt mà trở thành loài quái yêu quái thú, tu vi Kết đan thần.

-Lão thất “Kim Kê Tà Thần”: Bản thể là gà tinh, tu vi Kết đan thần.

-Lão bát “Mộc Cẩu Tà Thần”: Bản thể là chó tinh, tu vi công lực Nguyên Anh thần.

Tám hóa thân này cực kỳ gian ác, chúng không từ 1 thủ đoạn nào để đoạt được hồn phách con người chúng ta mang về dâng lên Si Vưu. Mặc dù trước đây, Phật tổ và tôn thần phải dùng chúng để xử lý việc nhân quả ở nhân gian, nhưng càng về sau sức mạnh của chúng càng lớn, vượt qua sự quản thúc của tam giới và làm các việc sai phạm, có khi bắt nhầm cả tộc nhân của gia tộc khác.

Ác tâm ma lực của chúng ngày 1 mạnh mẽ, dã tâm chiếm đoạt linh hồn để tăng cường tu vi công lực ngày một lớn, bởi vậy để ngăn cản được chúng cũng vô cùng khó khăn.

Tôi nói ra như vậy để bác biết được và có kế hoạch đi tìm người cao tay trừ giải để cứu vãn dòng tộc. Việc này bác nên làm càng sớm càng tốt, sức tôi có hạn không thể cứu giúp gia tộc bác được đâu.

Thời gian đối với tôi cũng không còn nhiều nữa, học nghệ chẳng được đến đâu, chắc không thể sống nổi tới trăm tuổi để diện kiến sư phụ. Qua bấm độn và ấn ký sư phụ để lại tôi mới thấy được có dấu tích sư môn bản phái mình đang ở phương nam. Chuyến này tôi quyết lên đường vân du tứ hải xuôi xuống phương nam, hi vọng có thể gặp được kỳ duyên mà hội ngộ cùng sư phụ và các huynh đệ đồng môn, lúc ấy tôi sẽ nhờ trợ giúp gia tộc nhà bác.

Trầm ngâm giây lát bỗng cụ Vĩnh nói tiếp:

Bên trấn Kinh Bắc có ngôi chùa cổ ngàn năm tuổi tọa trấn trên ngọn Long Lĩnh, xung quanh được bao bọc bởi các ngọn núi Phượng Hoàng, Kỳ Lân, núi Rùa. Thời điểm này bác nên tới đó nhờ cậy một phen xem sao?

Nói đến đây, cụ rút trong túi ra đưa cho ông Hưng một thẻ bài ngọc giản, trên thẻ bài có khắc chữ gì loằng ngoằng khó hiểu lắm, trên thẻ còn điểm lại một giọt máu đã xỉn đυ.c, cụ nói:

Bác cầm lấy cái bùa này và tạm thời treo ở trước cửa nhà thờ tộc, cũng giúp phần nào cản trở, đánh lạc hướng các tà thần. Trong quá trình tôi đi, nếu tôi có chuyện gì

xảy ra thì cái bùa này sẽ vỡ nát. Thôi bác về và làm theo lời tôi hướng dẫn, ngay bây giờ tôi sẽ lên đường xuôi nam một chuyến.

Ông Hưng ngẩn ngơ nhìn theo bóng cụ Cả Vĩnh khuất dần sau lũy tre làng. Ông không ngờ sống đến bằng tuổi này rồi mới thực sự thấm thía nỗi sợ hãi chết chóc và được biết được những bí mật rợn người đến vậy.