Chương 1: Nỗi Sợ Hãi Bao Trùm

Tục xưa kể rằng, tương truyền Thần Trùng mà chúng ta được nghe,hay nhân gian vẫn thường đồn đại. Họ là hóa thân của thập nhị thời thần ứng với mười hai con giáp là: Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.

Lại có đạo giáo khác lại cho rằng, họ là mười hai người con cưng của Si Vưu được thọ hưởng tu vi pháp thuật do Si Vưu truyền dạy và luôn sẵn lòng phục tùng vương quốc bóng đêm.

Nhưng cho dù có thế nào đi nữa thì mỗi khi nhắc đến Thần Trùng tất cả chúng ta đều phải sợ hãi vỡ mật mà chết đi được.

Năm ấy xưa lắm rồi, khi đất Việt còn nghèo nàn lạc hậu lắm, cơm không đủ no, đêm về đèn dầu còn không có mà thắp sáng. Tại thôn làng nhỏ ven đê sông Cầu miền bắc Việt Nam bây giờ, dòng họ Nguyễn Cao đang phải trải qua những ngày tháng sợ hãi tột độ đè nén lên từng nhân mạng. Chỉ vẻn vẹn có hơn ba năm mà cả dòng họ đã bị cướp đi đến mười ba nhân mạng, từ làng trên xóm dưới đồn đại xôn xao rằng dòng họ Nguyễn Cao đã mắc nạn trùng tang.

Khởi đầu là cái chết của ông Nguyễn Cao Lân, dân làng thường có lệ gia đình nào có người mới chết, làng sẽ cắt cử ra một đội gồm những người gan dạ nhất khác họ đến ngủ lại ở nhà người chết khoảng mười đến mười lăm ngày cho người nhà đỡ sợ.

Đêm hôm thứ bảy sau ngày ông Lân chết đi sự lạ ly kỳ bắt đầu xảy đến với gia đình ông và dòng họ.

Khoảng tầm canh hai, anh Nguyễn Cao Luyện là con trai của ông Lân, đang ngủ say thì anh nghe có tiếng chim lợn kêu vang ngoài đầu hồi bên nhà, bừng tỉnh dậy thì không sao ngủ tiếp được, anh thấy lòng mình ồi hồi xốn sang như nào ấy.

Nằm thao thức mãi anh Luyện buồn tiểu quá mà vốn tính cương trực anh có biết sợ hãi là gì bao giờ, từ hôm bố anh mất anh có sợ hãi gì đâu.Mở cửa nghách ra vườn sau nơi cây nhãn cổ lâu năm nhà anh mà mỗi buổi trưa hè luôn là đấng cứu tinh cho cả nhà.

Tự nhiên khi bước chân ra vườn sau này, hôm nay anh thấy không gian thay đổi lạ kỳ, một bầu không khí âm u đầy tử khí bao trùm lên không gian như đang xiết chặt đến nghẹt thở.Anh rùng mình một cái, đi tiểu gần xong anh nhìn lên lùm cây nhãn, đang định nghoảnh đầu bước vào nhà thì: Ôi thôi!

Anh hét lên kinh hãi rồi nằm bất tỉnh ngay dưới gốc nhãn.

Từ trong nhà ông Hoan và anh Hùng thuộc đám dân làng được cắt cử đến ngủ động viên nhà chủ đều nghe thấy tiếng hét và tiếng ngã đánh huỵch, mọi người bừng tỉnh đốt mấy cây đèn bão, đèn măng xông hoa kỳ sáng quắc chạy lục tục ra vườn sau, mọi người thấy anh Luyện đang nằm vùi đầu bên gốc nhãn.

Mọi người dìu anh vào nhà, sức dầu cạo gió cho anh, anh Luyện mới dần tỉnh dậy kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cả nhà nghe.Nguyên là anh đi vệ sinh xong, đang chuẩn bị vào nhà anh vô tình nghẩng đầu lên tàn cây nhãn vì trên đó phát ra tiếng động như có con chim lớn đập cánh vào nhau phát ra tiếng kêu phành phạch.

Quá kinh dị, nó là một con dị thú, thân thể thì đúng giống loài gà, đầu mắt lại là giống hâu quạ, mắt sáng quắc lạ thường như hai cục lửa, nói được đến đây, anh Luyện sợ hãi lại nghất đi.

Ông Hoan thấy vậy thì trầm ngâm giây lát, bèn lắc đầu rồi ông nói:

Nếu đúng như thằng Luyện thấy vậy thì giống này đúng là “Kim Kê Tà Thần” đứng hàng thứ bảy hay còn gọi là Lão Thất Tà Thần, từ xưa các cụ vẫn truyền miệng nhau vậy.Trong các tà thần thì “Kim Kê Tà Thần” thường hay xuất hiện cùng với “Mã Đầu tà Thần” hình dạng đầu trâu mặt ngựa cực kỳ khủng khϊếp.

Người nhà mau sang nhà cụ cả Vĩnh, mời cụ nhanh sang làm lễ giải phép xua đuổi và đòi lại mệnh vía của thằng Luyện ngay.Thế là cả nhà người nào việc nấy, người lo lễ lạc, người mời cụ Vĩnh sang cúng kiến giải nạn cho anh Luyện.Lễ đã lên hương đèn vào lúc sáng sớm, cụ Vĩnh cúng lâu lắm đến gần giờ ngọ mới xong, cúng xong cụ sai người nhà đi đốt vàng mã, cụ nhìn chỗ mã cháy hết thì lắc đầu nhẹ không nói gì rồi quay ra về, mời cụ ở lại dùng bữa thế nào cụ cũng không nghe.

Không biết lễ cúng thế nào nhưng từ lúc đó anh Luyện tỉnh táo lắm,

Nhưng đến tầm gần 4 giờ chiều thì thấy anh mệt mỏi trông rõ và cứ lịm dần đi, đến 10 giờ đêm anh trút hơi thở cuối cùng.Quá đau lòng và thương tiếc, cả gia đình làm đám tang cho anh và đưa tiễn anh về nơi an nghỉ cuối cùng. Vậy là chưa đầy 10 ngày mà trong gia tộc đã vĩnh viễn mất đi 2 thành viên. Họ hàng làng xóm xì xào bàn tán là có thần trùng bắt người, họ sợ lắm, đêm đến không ai dám đi ra ngoài một mình, mặt trời vừa lặn là nhà ai nấy đã đóng cửa im lìm.

Bấy giờ trong họ có anh Cao Hồng, là 1 thanh niên gan dạ. Sau khi xuất ngũ và lấy vợ, bố mẹ anh cho 2 vợ chồng ra ở riêng. Vợ chồng anh xin hợp tác xã cấp cho 1

mảnh ruộng ngoài đầu làng gần bãi tha ma, nơi ít ai dám lai vãng tới. Anh sử dụng mảnh ruộng đó để làm vườn và đào ao nuôi cá.

Mỗi buổi tối sau khi xong công việc, anh thường đi bộ vào làng , đến nhà bà con uống trà và nói chuyện đến đêm muộn mới về. Đường về nhà phải băng qua bãi tha ma của làng nhưng anh không tin vào chuyện ma quỷ nên không bao giờ biết sợ. Cái chết của bác và anh trong họ cũng không làm cho Cao Hồng sợ hãi, vợ anh sợ hãi tin đồn thần trùng, không muốn cho anh ra ngoài buổi tối nữa, nhưng anh luôn nói:

- Mình hay thật đấy, ai đời đi tin mấy chuyện ma cỏ đồn thổi vớ vẩn, từ lúc tôi lọt lòng đến nay nào biết mặt mũi con ma nó thế nào. Ở đời sống chết có số cả rồi, mình không phải lo lắng viển vông cho mệt ra.

Thế nên mặc cho chị Hoa vợ anh có nói thế nào anh cũng vẫn có thói quen vào làng mỗi tối như thường lệ. Tối đó sau khi ăn cơm, anh chuẩn bị đi vào làng thì chị Hoa níu tay anh nói:

- Em biết là anh không tin mấy chuyện ma quỷ nên không sợ, nhưng cẩn trọng vẫn hơn anh ạ. Bác Lân với anh Luyện vừa mới mất, đang nghi họ mình trùng tang nên em lo sợ lắm. Đêm qua anh ngủ say không biết gì, lúc gần 1 giờ khuya em đi vệ sinh , khi đi qua bếp em nghe thấy tiếng động lạ lắm. Cứ tưởng đứa nào rình rập trộm cắp gà vịt nhà ta nên em thủ sẵn con dao, men theo bờ dậu sau bếp nhìn ra cổng thì thấy mấy bóng đen thấp thoáng , không rõ hình thù vì đêm qua trời âm u không có trăng sao. Mấy bóng đen cứ lạch cạch định mở cổng nhà mình, em sợ quá, vừa chớp mắt 1 cái thì mấy bóng đen biến mất. Anh bảo không phải ma thì là cái gì?

- “Sáng ra chợ bán trứng xong, em chạy qua nhà mẹ đưa ít quà bánh cho cu con, có kể lại chuyện em thấy buổi đêm, thì cụ ngoại bên nhà bảo là họ nhà mình đang có tang, dễ mắc trùng, nên dặn dò anh đừng ra ngoài vào buổi đêm trong thời gian này. Cụ còn đưa cho mỗi vợ chồng 1 dây đeo bảo vệ đây, anh đeo vào cho em yên tâm”. Vừa nói chị Hoa vừa lấy trong túi ra 1 cái dây đeo cổ làm bằng cành dâu già, đưa cho chồng.

Sẵn tính không mê tín nên anh dị ứng mấy chuyện bùa biền lắm, vừa cầm cái dây đeo vợ đưa, anh Hồng liền dứt đứt ngay và vứt xuống dòng kênh cạnh nhà. Chị Hoa lo lắm nhưng cũng không biết làm sao với ông chồng ương ngạnh này.

Tối đó như thường lệ, ăn cơm xong anh Hồng lại đi bộ vào làng. Con đường làng vắng tanh chỉ có mình anh dám nghênh ngang đi lại vào giờ đó. “ Ma quỷ gì, đời này kiếm đâu ra ma quỷ, chừng nào tận mắt nhìn thấy thì ta đây mới tin” – Anh

vừa đi vừa lẩm bẩm, vừa huýt sáo miệng. Lúc đó cũng gần 9 giờ tối rồi, đường làng tiết trời mùa thu se lạnh, lại mới xảy ra 2 đám tang liên tiếp trong vòng 10 ngày nên vắng vẻ lắm.

Đột nhiên, có bóng đen lao vυ"t qua ngang đầu anh rồi biến mất bên luống khoai ven đường, phả ra một mùi tanh hôi đến lợm giọng. Liền sau đó anh nghe thấy tiếng gầm gừ rùng rợn khủng khϊếp. Trong màn đêm đen tối, có cặp mắt xanh lè, sáng rực như đèn pha nhìn vào Hồng hau háu. Chưa bao giờ trong đời anh cảm thấy lạnh sống lưng kinh hãi đến vậy, chỉ kịp nghĩ trong đầu “ Mình gặp hổ về làng hay sao? “

Nhưng đã quá muộn, anh chỉ kịp hét lên 1 tiếng kinh hoàng rồi ngất lịm, bóng đen lao vυ"t đến chồm lên người Hồng.

Ở nhà chị Hoa thấy bồn chồn lo lắng quá vì đã muộn chưa thấy chồng về. Mặc dù trong lòng rất sợ nhưng 1 là lo cho chồng, 2 là chị tin vào chiếc vòng trấn tà ma ban sáng được cụ ngoại đưa cho nên vững tâm 1 phần.

Chị cầm cây đèn bão, vặn to hết cỡ, chạy ra đường đi thẳng về làng, vừa bước ra khỏi nhà được mấy bước chân thì chị thấy đội tuần phòng của Làng gồm Ông Hoan, Anh Hùng, chú Nghĩa đang dìu chồng chị là anh Hồng bước về phía ngôi nhà của vợ chồng chị. Mặt anh Hồng xám ngắt như tro tàn, môi trắng bệch.

Chị hoảng quá mở cửa để mọi người dìu chồng mình vào nhà, sau đó đi giã gừng cho chồng uống, lấy dầu xoa khắp người anh. Một lúc sau thì anh Hồng tỉnh lại, kể sơ qua về việc vừa xảy ra với mình cho mọi người nghe.

Anh Hồng vừa dứt lời thì ông Hoan lên tiếng ngay: “ Tôi thấy đúng là họ nhà các anh bị trùng rồi, mau cho đi mời cụ Cả Vĩnh về đây, xem cụ có giúp đòi được hồn vía của nó về không. Nếu đúng như Cao Hồng vừa kể, thì thứ cậu ấu vừa gặp đó là ác thần trùng thứ 4, trong giân dan vẫn thường gọi là “ Hỏa Linh Miêu Tà Thần” .

Nghe thấy vậy, chị Hoa tức tốc chạy đi mời cụ Cả Vĩnh về làm lễ cho chồng. Thật không may, cụ cả Vĩnh chưa kịp tới thì anh Hồng tự nhiên nấc lên 1 tiếng, mắt trợn trừng, giãy giụa 1 lúc rồi tắt thở.

Vậy là chưa đầy 1 tháng, 3 người trong dòng họ ra đi đột ngột không rõ nguyên nhân, không chỉ những người trong họ mà dân làng cũng nơm nớp lo sợ bị thần trùng bắt nhầm.

Nhà nào cũng lo tìm thầy pháp cao tay, lấy bùa về dán khắp nhà , khắp cổng, vôi trắng rải từ nhà ra ngõ. Tối đến là đóng kín cửa luôn không bước chân ra khỏi nhà. Một bầu không khí tang thương bao trùm lấy ngôi làng vốn dĩ rất yên bình.

Không hiểu có phải nhờ bùa ngải không mà bẵng đi được một khoảng thời gian gần 1 tháng , mọi chuyện trong làng diễn ra bình yên lắm, ngoại trừ việc ít người dám đi đêm và đi qua khu nghĩa địa của làng.

Nhưng thực sự mọi chuyện không hề dừng lại ở đó, đúng như các cụ vẫn thường nói: Trước con bão lớn, trời đất luôn lặng lẽ, quang đãng đến lạ kỳ.

Thời đại bấy giờ mọi phương tiện thông tin đại chúng đều không được nhanh nhạy như bây giờ, muốn liên lạc với nhau vô cùng khó khăn, trong họ tộc có anh Nguyễn Cao Huyền là người lắm văn nhiều chữ, anh học giỏi và trở thành một thầy đồ chuyên dậy các con em của các quan lại tận vùng xứ nghệ xứ thanh xa lắc tức vùng Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh bây giờ.

Đã nhiều năm anh không trở về quê nên việc trong họ xảy ra chuyện anh không hề hay biết, mà cũng không ai báo tin được cho anh vì người dân bấy giờ ăn còn chả đủ, toàn dân đen thấp cổ bé họng mà thôi.

Đêm đó, Cao Huyền từ nhà cụ Lý Ngân trở về, anh đang cưỡi ngựa trên đường lớn thì tự nhiên ngựa của anh dừng bước, quất roi thế nào nó cũng không tiến bước.Đang lúng túng chưa biết làm sao thì gió lốc thổi tung, bụi bay mịt mù, mây đen kéo đến ngút trời, trời đất đen tối giơ tay ra không nhìn rõ được ngón tay, con nghựa anh cưỡi hàng ngày không còn tuân theo sự chỉ huy của anh nữa, nó l*иg lên hí vang hất tung anh xuống đất hòng chạy thoát thân một mình.

Bị hất văng xuống đất đau điếng, vừa lồm cồm bò dậy, giữa cảnh tranh tối tranh sáng anh lờ mờ nhìn thấy bóng đen to lắm lao vụt qua người tới chỗ ngựa của anh đớp một cái gọn lỏn mất nửa thân trên của ngựa, lại nghe tiếng nhai xương nghe giòn tan rau ráu.

Quá kinh hãi anh định quay lưng bỏ chạy mà hai chân anh không còn nghe theo sự điều khiển của lý trí nữa rồi, nó cứ run lên lẩy bẩy rồi quỳ sụm xuống.Qua ánh sáng lờ mờ anh thấy bóng đen đang lù lù tiến thẳng về phía mình, anh kinh dị sợ hãi tuột cùng, muốn kêu cứu mà miệng khô không thốt nên lời, bóng đen có hình dạng kinh khϊếp có hình dạng là một cái đầu trâu to bè mà dài ngoằng đen đúa nhưng mặt lại đúng là mặt ngựa, đôi mắt đỏ rực như hai cục than hồng.

Anh là thầy đồ dậy học nên vừa thấy được nhân ảnh đã đoán nhận được ngay, chẳng nhẽ mình hết phước gặp ngay một vị tà thần trong nhân gian vẫn hay truyền tụng lão nhị “Mã đầu tà thần”.

Chưa kịp phản ứng thì bóng đen đã lao vụt đến người Cao Huyền, anh chỉ kịp kêu rú lên một tiếng rồi ngã chết lịm.Đêm đó là một đêm giông bão cực lớn, sáng sớm hôm sau người dân đi chợ sớm mới phát hiện ra một xác chết nằm giữa đường,

toàn thân đen xì xám nghoét, hai mắt lòi hẳn ra ngoài, toàn bộ thân thể đã khô héo nhưng họ vẫn có thể nhận diện được xác đó chính là của thầy đồ Cao Huyền.

Trải qua chưa đầy bốn tháng mà dòng tộc Nguyễn cao đã mất đi đến bốn thành viên, tin thầy đồ cao Huyền chết thảm được cụ Lý Ngân cho người thân tín ngày đêm tốc hành đưa tin và đem xác thầy đồ về quê nhà chôn cất.

Cũng từ đó, trong làng đêm nào khi màn đêm buông xuống đều nghe rõ từng bước chân dầm dập, tiếng khóc lóc ỉ ê, tiếng gặm nhấm xương cốt nghe kèn kẹt,từ làng trên xóm dưới tràn ngập nỗi sợ hãi bao trùm khiến trẻ nhỏ cũng không dám khóc đêm.