Chương 9

7.

Con đường mà vị vương phi đó chọn, vậy mà lại giống hệt với “ta”.

Nàng ta cũng lựa chọn giấu đi thân phận xuyên không của bản thân.

Nàng ta che giấu còn tốt hơn cả người xuyên không vào cơ thể ta, bởi vì nàng ta là một người câm.

Không thể nói chuyện cũng sẽ không tạo ra nhiều sai sót.

Nhưng nàng ta vốn cũng không phải một người giỏi che đậy, hoặc có lẽ, nàng ta cảm thấy, bệnh câm chính là công cụ giúp bản thân có thể che đậy bí mật, vì vậy nàng ta cũng buông lỏng cảnh giác, rất nhiều việc làm của nàng ta đã vô tình để lộ thân phận của bản thân.

Thiên kim thái sư nói với ta: "Nàng ấy là một người tốt."

Ta khó hiểu nhìn nàng: “Sao ngươi biết nàng ta là người tốt?”

Nàng lại hỏi ngược lại: "Bởi vì khi còn nhỏ nàng ấy đã từng bảo vệ cho vương gia, bởi vì nàng ấy không phá hủy nơi này của chúng ta, hoàng hậu nương nương, một người như vậy lẽ nào không phải người tốt sao?"

Nghe nàng nói, ta lại lần nữa nghẹn lời.

Cô nhóc này thật giống như một đứa trẻ chưa lớn.

Nàng ấy lại vội che miệng lại: “Nương nương ngài đừng đau lòng, sau này con sẽ không nói những lời như vậy nữa.”

Chúng ta lại tiếp tục quan sát cuộc sống của Lâm Nhi và người xuyên không đó.

Lâm Nhi cũng làm giống như thái sư năm đó, tìm kiếm thầy thuốc khắp thiên hạ, nhưng bọn họ chỉ giả vờ giả vịt kê mấy loại thuốc điều trị thông thường.

Lâm Nhi là một người không bao giờ bỏ cuộc, nó không ngừng tìm kiếm, những thầy thuốc nổi danh không thể trị được, nó liền đến nhân gian tìm những thầy thuốc giỏi khác.

Ta nghĩ, căn bệnh này có lẽ cả đời này cũng không thể trị khỏi được.

Dù sao thì thứ căn bệnh này đổi lại được, chính là tính mạng của một con người!

Một ngày nọ, thiên kim thái sư đột nhiên vô cùng vui vẻ nói với ta: "Hoàng hậu nương nương, con nghĩ con biết phải làm thế nào để chữa khỏi được căn bệnh này rồi!"

Ta cũng vô cùng kích động, vội hỏi nàng: “Trị thế nào?”

Nàng dùng tay che môi lại, nói với ta: "Bí mật."

Ta gõ nhẹ vào đầu nàng ấy, cười nói: “Đúng là nghịch ngợm.”

Ta vốn tưởng nàng ấy nói vậy là để lừa tôi, chọc cho ta vui vẻ.

Không ngờ, sau khi nàng ấy nói biết bản thân biết làm sao để trị khỏi căn bệnh này, hồn phách của nàng lại càng ngày càng trở nên yếu ớt.

Ta rõ ràng đã đến trước nàng mấy năm, vậy mà một linh hồn mới đến như nàng còn tan biến nhanh hơn cả ta.

Ta nhận ra có gì đó không đúng: “Ngươi đã làm gì?”

Nàng chớp chớp mắt:

“Hoàng hậu nương nương, không phải trước đây con đã từng làm một cuộc trao đổi rồi sao? Con nghĩ, lần này con cũng có thể làm vậy.”

“Con nghĩ, đã chờ đợi lâu như vậy rồi, cũng không đợi được cơ hội đầu thai chuyển kiếp.”

"Nếu đã như vậy, thay vì chờ đợi bản thân từ từ tan biến, không bằng làm điều gì đó có ích một chút.”

“Lần này con muốn đổi cho bệnh câm của nàng ấy được chữa khỏi, hình như con đã thành công rồi.”

"Ước nguyện của con thực sự đã linh nguyện rồi! Đúng là bách phát bách trúng!"

Thiên kim thái sư dần dần tan biến thành những đốm sáng nhỏ. Rõ ràng linh hồn không thể nào khóc được, nhưng không hiểu vì sao, ta lại có cảm giác bản thân đang than khóc.

Sau khi thiên kim thái sư tan biến, ta nhìn thấy người xuyên không đang len lén mở miệng, nói chuyện một mình trong phòng

Nhưng nàng ta lựa chọn không nói cho Lâm Nhi biết điều này.

Nhưng Lâm Nhi cuối cùng vẫn phát hiện ra.

Lần đó khi nàng ta âm thầm luyện giọng trong lòng, đã bị Lâm Nhi đứng cách một bức tường nghe thấy.

Lâm Nhi không vạch trần nàng ta, nó lựa chọn giả vờ như không biết gì, tiếp tục chữa trị cho nàng ta.

Cho đến một ngày, có một kẻ xuyên không tên Tiểu Đào hét lớn với Lâm Nhi một câu: Tề vương phi cũng là một người xuyên không, ngươi vì sao không g.iết c.hết nàng ta.

Lâm Nhi vẫn luôn bình tĩnh thận trọng của ta trong chớp mắt nổi gân xanh, một kiếm c.hém r.ơi đ.ầu của cái người tên Tiểu Đào đó.

Lâm Nhi đã giả vờ không hay biết gì lâu như vậy, cuối cùng cũng không tiếp tục giả vờ nữa. Nó chuẩn bị cho người xuyên không đó một bát dầu.

Người xuyên không đó tự nhiên cũng phát hiện ra sự thăm dò của lâm nhi, cũng dứt khoát không tiếp tục giả vờ nữa.

Lâm Nhi vì giúp nàng ta thoát khỏi trận bạo loạn của những người xuyên không nên đã để cho nàng vào chùa.

Sau khi rời khỏi chùa, nàng ta cuối cùng cũng biết được việc Bùi Lâm đã dùng trăm phương ngàn kế để bảo vệ nàng ta.

Ta tưởng rằng tiếp đó bọn họ sẽ giống như trong thoại bản, vui vẻ hạnh phúc sống bên nhau cả đời.

Kết quả, nàng ta lại nói bản thân không yêu Lâm Nhi.

Cũng giống như “ta”, người xuyên không vào thân thể thiên kim thái sư đó cũng lựa chọn vào chùa.

Thật không biết nơi đó có gì tốt.

Nhưng cũng có lẽ, đây chính là sự khác biệt giữa những người của thế giới của bọn họ và những người ở thế giới này của chúng ta.

8

Sau khi Thiên kim thái sư ra đi, ngày này qua ngày khác, ta cảm thấy những ngày tháng sống một mình như thế này thật sự quá nhàm chán, vì vậy ta liền đến chỗ Quốc sư.

Ta thật sự rất hiếu kỳ, một nhân vật thần bí như hắn mỗi ngày sẽ làm những điều kỳ quá gì trong đạo quán.

Ta vừa mới tiến vào đã nghe thấy giọng nói của quốc sư: “Tiên hoàng hậu nương nương người đến rồi?”

Ta nghi hoặc nhìn tứ phía, lại nhìn bản thân, rõ ràng ”Ta” đó đâu có tới.

Lẽ nào người quốc sư đang nói chuyện cùng chính là ta sao?

Quốc sư dường như cũng nhìn thấu được suy nghĩ của ta, hắn quay người lại, hành lễ với ta: “Người lão hủ nói chính là người, tiên hoàng hậu nương nương.”

"Quốc sư không cần đa lễ."

Đối với một hồn phách như ta, không cần phải làm vậy.

Quốc sư nói: “Nếu nương nương đã tới đây, chứng tỏ trong lòng ngài đang có điều nghi hoặc.”

Ta lắc đầu, lần này hắn đoán sai rồi, trong lòng ta không có nghi hoặc, chỉ có chút buồn chán.

Nhưng hắn lại một câu nói trúng: “Hoàng hậu đang nghi ngờ, vì sao hồn phách của bản thân không thể vào vòng luân hồi.”

Hắn nhìn chăm chú về phía ta, ta khẽ gật đầu.

Ta thực sự đã từng nghi ngờ điều này, nhưng đã quá lâu rồi vẫn không có lời giải đáp, vì vậy ta cũng suýt chút nữa đã quên mất.

Quốc sư nói với ta:

"Thế giới này sắp bị hủy diệt rồi, luân hồi tự nhiên cũng sẽ bị rối loạn.”

"Hồn phách của nương nương nhạt đi, cũng có nghĩa là thế giới này đang trở nên yếu dần.”

“Khi thế giới này hoàn toàn biến mất, hồn phách của nương nương người cũng sẽ tan biến theo.”

"Nhưng khi đó, người cũng sẽ bước vào một vòng luân hồi mới."

Ra là vậy.

Tôi hỏi quốc sư: “Vì sao có nhiều hồn phách như vậy, chỉ có mình ta là không thể đầu thai?”

Đã lâu như vậy rồi, ta chỉ từng gặp qua suy nhất một hồn phách của thiên kim thái sư.

"Có lẽ là vì chấp niệm quá sâu, thực ra có rất nhiều hồn phách đã sớm bước vào vòng luân hồi của thế giới khác. Chắc hẳn nương nương vẫn còn có điều không thể buông bỏ, vì vậy mới như bây giờ."

Hóa ra, chấp niệm của ta trước khi c.hết lại sâu đến vậy.

Ta tưởng rằng bản thân muốn từ bỏ thế giới này, muốn mặc kệ vương triều này, tưởng rằng bản thân đã nản lòng thoái chí rồi.

Nếu như Bùi Nguyên thực sự không quan tâm thế giới này, sao ta có thể thực sự buông bỏ được cơ chứ?

Vị thiên kim phủ thái sư đó, có lẽ chấp niệm của nàng chính là nhìn thấy bệnh câm của bản thân được trị khỏi.

Vạn sự thực sự đều có nhân có quả.

"Thế giới này, thực sự không còn cách nào có thể cứu vãn được nữa sao?"

Quốc sư khẽ lắc đầu.

Ngày hôm đó, ta đã biết thêm được rất nhiều điều từ Quốc Sư.

Quốc sư nói, khi những người xuyên đó càng ngày càng nhiều, hắn cuối cùng cũng nhìn thấu được chân tướng sự việc.

Năm đó, hắn nhìn trộm được thế giới này sẽ gặp phải đại nạn.

Mà cuộc xuyên không ngắn ngủi của Tề Vương phi tới nơi đây chính là lời nhắc nhở của thế giới này.

Tiếp đó, nếu như chúng ta có thể duy trì đủ cảnh giác, loại bỏ đi những ảnh hưởng xấu do hai hồn phách lạ đến từ dị thế đó mang tới, vết nứt đó sẽ dần dần được tu bổ.

Đáng tiếc, Bùi Nguyên thân là hoàng đế cuối cùng lại bị hai linh hồn dị thế đó mê hoặc.

Những lời đường mật của bọn họ đã mê hoặc bách tính, cũng mê hoặc Bùi Nguyên.

Sau khi bọn họ được công nhận, vết nứt của thế giới này đã khó mà có thể lành lại được.

Sau đó, những việc Bùi Lâm làm chỉ có thể kiểm soát tốc độ mở rộng của vết nứt đó, lại không cách nào ngăn chặn được nó.

“Chúng ta chỉ có thể mở to mắt đứng nhìn nơi này bị hủy diệt sao?”

Ta nghe thấy giọng nói của chính mình.

"Có lẽ không phải là không có cách nào cứu vãn, chỉ là tu vi của bần đạo còn nông cạn, chỉ có có thể lực bất tòng tâm." Giọng nói của quốc sư tràn đầy sự bất đắc dĩ.

Ta bái biệt quốc sư.

Vô tri vô giác, lại lần nữa bay trở về hoàng cung.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói của quốc sư, ta dường như có thể nhìn thấy bên trong hoàng cung có một hố đen thần bí đang không ngừng hấp thụ, rồi lại thả ra thứ gì đó.

Giây phút đó, ta đột nhiên lại nhớ tới thiên kim thái sử.

Vì vậy ta liền học theo nàng, thành tâm ước nguyện.

Đột nhiên, ta cảm nhận được hồn phách của bản thân nhiều thêm thứ gì, lại dường như thiếu đi thứ gì đó.

Hồn phách của ta càng ngày càng nhạt, cuối cùng tiêu tán giữa đất trời.

Một cơn gió thổi qua, ánh nắng rực rỡ.

Cả thế giới này, dường như không còn chút bóng tối nào nữa.

(Hết)