Chương 8

[Ngoại truyện 2]

Kẻ xuyên không đánh c.ắp cơ thể của ta.

Vậy mà, phu quân ta lại không hề quan tâm, chỉ nhẹ nhàng chạm vào mặt kẻ xuyên không nói:

"Khanh khanh, nàng hiểu chuyện hơn nhiều rồi, thật tốt."

1

Trưởng hoàng tử Bùi Nguyên, là phu quân, cũng là thanh mai trúc mã của ta.

Ta đã phải lòng Bùi Nguyên từ cái nhìn đầu tiên.

Năm mười lăm tuổi, ta như ý nguyện thành thân cùng Bùi Nguyên, trở thành vương phi của hắn.

Ít lâu sau, tiên hoàng lâm bệnh qua đời, Bùi Nguyên lên ngôi, còn ta trở thành hoàng hậu của hắn.

Lúc đó ta cứ nghĩ rằng chúng ta sẽ giống như mọi vị hoàng đế và hoàng hậu các triều đại trước. Hắn lo chuyện triều chính quốc gia, còn ta sẽ đảm nhiệm việc quản lý ba ngàn nữ nhân hậu cung.

Chúng ta sẽ trải qua cuộc đời bình thường mà phi thường này, cùng nhau già đi, rồi cùng nằm cạnh nhau bên trong hoàng lăng.

Nhưng sự thật bao giờ cũng khó xảy ra.

Chúng ta đang sống trong một thời kỳ hòa bình nhưng đầy biến động.

Dã tâm của Bùi Nguyên khiến thế giới gặp nguy hiểm.

Ta còn nhớ ngày hôm ấy, quốc sư vội vã chạy vào điện, nói với ta và Bùi Nguyên rằng hắn thông qua bói toán, biết được rằng thiên địa nơi đây sắp có dị động xảy ra.

Mà nơi xảy ra dị động bất thường nhất chính là bên trong cung điện.

Ta hỏi hắn rằng dị động này là thứ thiên tai gì?

Hay là vị nào trên trời hạ phàm xuống lịch kiếp đây?

Quốc sư chậm rãi nhắm mắt, bấm ngón tay hồi lâu, sau đó không thể tin nói: "Nương nương, bệ hạ, sợ rằng dị động này sẽ dẫn đến câu thông với một thế giới khác."

Ta cùng Bùi Nguyên nhìn nhau, nắm thật chặt tay nhau.

Thế giới khác?

Vậy đó là loại thế giới gì?

Đó có phải là xứ sở thần tiên nơi các vị thần sống trong văn hóa dân gian hay là một nơi nào khác?

Không ai hiểu được thế giới khác mà quốc sư nhắc đến là gì.

Chúng ta cũng không biết mình sẽ liên lạc với các thế giới khác bằng cách nào và những người từ thế giới khác này sẽ mang đến cho chúng ta những gì.

Đối mặt với điều chưa biết, trong lòng ta cùng Bùi Nguyên đều có nỗi sợ hãi không thể giải thích được.

Bùi Nguyên vỗ nhẹ vào tay ta trấn an: "Khanh khanh, nếu trong hậu cung có gì bất thường, nàng phải báo cho trẫm sớm nhất có thể."

Sau khi trò chuyện cùng quốc sư, ta đã suy nghĩ vô số lần về việc giao tiếp ở thế giới khác này là gì.

Liệu người đó có phải là một nàng tiên?

Hay là một sinh vật thần thánh nào đó?

Nhỡ đâu lại là một con hung thú mang lại đau khổ cho thế giới này?

Trước khi chúng ta có thể tìm ra lý do, quốc sư lại đến.

Lần này quốc sư tính toán thời điểm xảy ra biến hóa. Thời gian xảy ra dị động là vào ngày mai.

Ta xoa đầu, trong cung thị vệ đều cảnh giác.

Nhưng cho đến lúc đó, cung điện vẫn bình yên, không có gì bất thường.

Ta vội vàng triệu quốc sư vào cung hỏi xem có phải hắn đã tính sai thời gian hay không.

Thế nhưng, quốc sư lại cho biết lần này sự thay đổi đã trôi qua và con đường đến các thế giới khác đã bị đóng lại.

Quốc sư thông thạo bói toán, bao nhiêu năm qua, khi đối mặt thiên tai, mưa tuyết, hắn chưa từng phạm sai lầm.

Ta không tin Quốc sư lại phạm sai lầm trong việc lớn như vậy.

Nhưng quả thật trong hậu cung không có gì bất thường.

Là một quốc mẫu, ta không thể vì một vật thể dị giới chưa biết đến mà làm náo loạn triều đình, khiến cho thần dân lo lắng.

Ta chỉ có thể giữ chuyện này âm thầm trong lòng.

Năm thứ hai sau khi quốc sư dự đoán về dị động, thân mẫu của Tứ hoàng tử Bùi Lâm ngày càng suy yếu, cuối cùng không qua khỏi mùa đông lạnh giá.

Ta đã thực hiện di nguyện của nàng, nhận nuôi Tứ hoàng tử Bùi Lâm dưới danh nghĩa của mình.

Lúc đầu, Bùi Lâm rất lo lắng khi chuyển đến cung của ta ở. Hắn luôn thận trọng, không giống như một hoàng tử chút nào.

Ta đã phải làm rất nhiều thứ để có thể sưởi ấm trái tim hắn.

Một lần, hắn nói với ta: "Hoàng hậu nương nương, sau này con muốn cưới cô nương nhà Thái sử."

Ta cười thằng bé tuổi còn nhỏ mà đã nói bậy nói bạ. Việc hôn nhân đại sự, há lại là một đứa trẻ mới lớn như nó có thể hiểu được?

Cô nương nhà Thái sử, chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng đến cung để gặp cô cô ruột của nó là Đức phi mà thôi.

Theo ta nghĩ, thằng bé thích cô nương kia chỉ là vì nó gặp quá ít tiểu nữ hài mà thôi, gặp được một người không chán ghét còn đáng yêu, đã cho rằng sau này muốn cưới người ta rồi.

Bùi Lâm lại lắc đầu lia lịa, nói rất nghiêm túc:

‘'Hoàng hậu nương nương, con nhất định phải cưới nàng ấy, nàng ấy là người duy nhất nói sẽ bảo vệ con sau khi mẫu thân con thất sủng.’'

Ta nghe cung nhân nói, sau khi mẫu phi của Bùi Lâm thất sủng, thằng bé đã bị các hoàng tử khác bắt nạt.

Đây cũng là lỗi của ta.

Nếu ta không quá chú tâm đến chuyện dị giới, không có thời gian quan tâm đến hậu cung, Bùi Lâm hẳn sẽ không phải chịu những ức hϊếp này.

Bùi Lâm dường như không chú ý đến biểu cảm của ta, thằng bé tiếp tục nghiêm túc nói:

‘'Hoàng hậu nương nương, nàng ấy còn cho con một mẩu bánh nữa, nàng còn nói sau này nàng trở thành tiên nữ nhỏ, đi khám phá bí mật của phép thuật. Nàng ấy nhất định là tiên nữ rồi!’'

Ta lắng nghe lời nói của Bùi Lâm, toàn những từ ngữ xa lạ mà ta chưa từng nghe bao giờ.

Ta choáng váng.

2

Bỗng dưng, ta nhớ đến lời tiên tri về dị động của quốc sư.

Chẳng lẽ, dị động này không phải là hung thú hung dữ, cũng không phải là tai ương, mà là một người từ thế giới khác?

Có phải hay không là tiểu thư nhà Thái sử?

Nhưng Đức phi vốn dĩ rất yêu thương con gái nhà Thái sử, thường xuyên triệu nàng vào cung, đứa trẻ đó, ta cũng coi như nhìn nó lớn lên.

Làm sao nó có thể là người từ thế giới khác?

Nhưng thằng bé Bùi Lâm này, cũng không phải là người hay nói dối, nếu không có ai dạy nó những thứ này, làm sao nó có thể nói ra những từ ngữ của thế giới khác được chứ?

Ta ôm chặt Bùi Lâm, nhìn vào mắt nó:

‘'Lâm nhi, con gái nhà Thái sử đã nói những lời đó khi nào?'’

Bùi Lâm cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn ta:

‘'Là một ngày rất kỳ lạ, có rất nhiều thị vệ.’’

Ta tiếp tục hỏi: ‘'Là giờ nào?'’

Bùi Lâm lần này suy nghĩ lâu hơn một chút, thằng bé suy nghĩ nửa khắc sau mới do dự mở miệng: ‘'Giờ Thân hoặc giờ Dậu ạ.’'

Lòng ta hoảng hốt.

Đúng rồi, đều đúng rồi.

Ta sai người dẫn Bùi Lâm đi chơi trước, sau đó lập tức gọi xe ngựa đến nhà Thái sử.

Tại nhà Thái sử, ta đã gặp được cô nương mà Bùi Lâm luôn thương nhớ.

Nàng thật kỳ lạ, khi gặp ta chỉ biết gật đầu chào hỏi mà không gọi là '’nương nương”.

Ta hỏi Thái sử: “Con gái nhà ngươi sao vậy?'’

Thái sử thở dài một tiếng:

'’Thật không biết vì sao, vài tháng trước con gái nhà thần đột nhiên mắc chứng câm, đã tìm vô số danh y đến xem nhưng cũng không thể chữa trị.”

Ta cảm thấy chứng câm này nhất định liên quan đến thế giới khác:

‘'Quốc sư thần thông quảng đại, có lẽ có cách chữa khỏi bệnh cho ái nữ nhà ngươi.”

Ta muốn lấy cớ cho con gái Thái sử vào cung xem bệnh để quốc sư xem kỹ xem, vị thiên kim nhà Thái sử, rốt cuộc là vẫn là nàng, hay đã bị cô hồn dã quỷ từ dị giới chiếm thân rồi?

Quốc sư xem xong, thở dài một tiếng:

'’Thiên kim quả thực có hiện tượng hồn phách dị giới nhập thể, nhưng giờ đây đã không còn nữa."

Ta bối rối hỏi Quốc sư: “Nhưng nàng rõ ràng hoàn toàn không sao cả, sao đột nhiên lại bị câm?”

Quốc sư bấm đốt ngón tay tính toán hồi lâu, không đưa ra câu trả lời mà ta mong muốn: “Dị động thời gian không gian, ắt hẳn sẽ sinh ra những chuyện kỳ lạ. Lần này, thật đáng thương cho thiên kim nhà Thái sử. Tuy nhiên, cho thêm thời gian, có lẽ có thể chữa khỏi."

Hắn nhắc nhở ta:

“Nương nương, thần có dự cảm, lần giao thoa thời không này, có lẽ chỉ là bắt đầu.”

Ta hỏi hắn: “Cũng là đến rồi đi như vậy, mang đến cho người bị nhập một thân bệnh tật hay sao?"

Quốc sư đáp: “Có lẽ cũng giống như lần này, hoặc có lẽ là ở lâu dài.”

Ta hít một hơi thật sâu:

“Lần biến động này, quốc sư hãy coi như chưa từng xảy ra đi.”

Ta không đành lòng để Thái sử biết rằng con gái của mình bị câm như vậy.

Dù sao, một căn bệnh chưa từng xuất hiện như vậy sẽ khiến ông ôm một tia hy vọng được cứu chữa, sau đó lại rơi vào tuyệt vọng.

Ta cảm ơn quốc sư rồi chìm vào suy tư. Sự xuất hiện của những linh hồn khác đến thế giới này, chẳng phải là sự trừng phạt của trời đối với chúng ta sao?

Nhưng ta tự hỏi lòng mình, những năm qua, ta làm hoàng hậu, hậu cung tuy thỉnh thoảng có tranh chấp, nhưng cũng không có nhiều sóng gió.

Ta chưa bao giờ dùng thân phận hoàng hậu để ức hϊếp họ, cũng chưa bao giờ hà khắc với sinh hoạt của nữ nhân khác trong hậu cung.

Bùi Nguyên cũng là một vị vua trọng dụng hiền tài, không gϊếŧ hại trung thần.

Ta cùng Bùi Nguyên, tuy có thể không sánh bằng những vị minh đế hiền hậu nổi tiếng trong sử sách, nhưng ít nhất, chúng ta không hổ thẹn với trời, cũng không hổ thẹn với đất.

Tại sao trời cao lại giáng xuống một hình phạt như vậy chứ?

Sao lại vì một linh hồn từ thế giới khác mà khiến một nữ hài tử nhà lành mắc bệnh câm?

Sau ngày hôm đó trở về cung, ta liên tục gặp ác mộng trong nhiều ngày.

Ta mơ thấy Bùi Lâm đang gi.ết ai đó trên phố.

Ta mơ thấy Bùi Nguyên c.hết.

Ta mơ thấy bản thân trở thành một người khác.

Khi tỉnh dậy khỏi ác mộng, tim ta vẫn đập liên hồi.

Bùi Nguyên khuyên ta hãy yên tâm, hắn nói rằng có lẽ quốc sư đã tính sai mà thôi, sẽ không có ai phải chịu đau khổ nữa.

Để ngăn chặn bi kịch giống như thiên kim nhà Thái sử tái diễn, Bùi Nguyên đã ra lệnh đại xá và miễn thuế trong một năm.

Bùi Nguyên nắm chặt tay ta: "Trẫm cùng khanh khanh sẽ tích đức, cùng nhau làm nhiều điều tốt đẹp, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Ta gật đầu, thầm cầu nguyện trong lòng rằng sẽ không có bi kịch nào xảy ra nữa.

Nhưng ông trời luôn không chiều lòng người, hai năm sau, quốc sư lại vội vàng chạy tới.

"Bệ hạ, Nương nương, lần này liên quan đến dị giới thay đổi sẽ xảy ra bên ngoài cung điện. Theo thần đoán, sẽ mạnh hơn lần trước."

Nghe xong ta lập tức đứng dậy:

"Quốc sư có thể nói cho biết lần này chuyện xảy ra khi nào không?"

Quốc sư lắc đầu: “Chỉ sợ lần này càng kỳ quái hơn, nhìn không ra.”

Ta lại hỏi: “Quốc sư có thể thấy được là phúc hay họa hay không?”

Quốc sư vẫn lắc đầu: “Phúc hay họa còn chưa biết.”

3

Ta cắn môi nhìn Bùi Nguyên đang đứng một bên.

Hắn cũng lo lắng như ta, nắm tay nổi đầy gân xanh.

Nhưng chúng ta vẫn không thể làm gì được.

Lựa chọn duy nhất là từ từ chờ đợi trong đau khổ.

Chúng ta đã chờ đợi suốt hai năm, mọi chuyện ở hậu cung trước đây vẫn bình yên.

Cho đến khi có tin tức từ người dân. Người ta kể rằng có hai vị thần xuất hiện giữa nhân gian, họ có kiến

thức và biết những điều mà chúng ta chưa từng thấy.

Họ có tư cách đạo đức cao thượng và nói rằng họ muốn lãnh đạo nhân dân thực hiện sự thống nhất thế giới như các vị thần ở đó đã nói.

Họ nói với mọi người rằng kiến

thức là sức mạnh và yêu cầu họ tài trợ xây dựng trường học.

Người dân cho rằng, hai người họ là vị thần được ông trời phái xuống trần gian để cứu rỗi nhân loại.

Bùi Nguyên nói với ta: "Trẫm đã đọc thơ của bọn họ rồi, thực sự là những tài năng lớn."

Ta tràn ngập sự ngưỡng mộ khi nghe những câu nói nổi tiếng đó được truyền vào cung điện.

“Trời sinh ra ta ắt có chỗ dùng, ngàn vàng tiêu hết rồi sẽ lại có.”*

* Câu nói "天生我材必有用,千金散尽还复来" xuất phát từ bài thơ "Tương tiến tửu" của Lý Bạch, một nhà thơ nổi tiếng thời Đường.

“Từ xa xưa, ai mà chẳng phải chết, nhưng điều quan trọng là phải giữ gìn lòng trung trinh, sáng ngời như son đỏ để được ghi chép vào sử sách.”

“Học tập là không bao giờ có điểm dừng.”

Những câu nói này quả thật rất có lý, và cũng được viết rất hay.

Tuy nhiên, Bùi lâm mới bước vào chiến trường lại đưa ra ý kiến khác biệt:

"Hoàng hậu nương nương, những bài thơ của họ không phải là thơ của tiên giới, họ cũng không miêu tả cảnh tượng của tiên giới."

Nói xong, hắn lấy ra một trong hai bài thơ mà “thần tiên" đọc ra do người khác chép lại, đó là bài "Thương tiến tửu".

Hắn nói rằng câu "Ngũ hoa mã, thiên kim cừu" trong bài thơ này nói về chiếc áo choàng được đo bằng vàng.

Nhưng những vị tiên cao quý, sao lại dùng những thứ tầm thường này?

Hắn nói "Hoàng Hà" trong câu " Quân bất kiến: Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai" là con sông của nước địch, cho dù bọn họ có thực sự là thần tiên, e rằng cũng chỉ là những vị thần tiên tầm thường của nước địch.

Lại nói rằng "Hồ nhi tương xuất hoán mỹ tửu" là điều không thể xảy ra ở tiên giới.

Rốt cuộc, cho dù thần tiên có nghèo đến đâu, cũng không đến mức phải dùng quần áo của mình để đổi rượu.

Lời nói của Bùi Lâm có lý.

Nhưng Bùi Nguyên lại hoàn toàn bị ấn tượng bởi suy nghĩ của hai người đó.

Hắn bảo vệ họ, cho rằng những gì họ nói trong thơ chỉ là cường điệu.

Ta hỏi Bùi Nguyên với thái độ thận trọng:

“Hoàng thượng quên rằng con gái của Thái sử trước đây bị câm sao?”

Bùi Nguyên kiên quyết trả lời: “Người đến từ thế giới khác cũng có người tốt người xấu. Theo chúng ta biết thì có rất nhiều người như vậy, chẳng phải họ là thần sao? Con gái nhà Thái sử bị câm là vì gặp phải kẻ ác. Hai người đến từ thế giới khác này, họ rõ ràng đến đây là để giúp đỡ chúng ta."

Ta nắm lấy tay áo hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Bùi Nguyên hất tay ta ra hét lên: "Hoàng hậu, ngươi nghĩ nhiều quá rồi!"

Hất tay ta ra, hắn nhìn thấy ánh mắt đẫm lệ của ta, giọng điệu lại mềm xuống:

"Khanh khanh, quốc gia của chúng ta đã không còn mạnh mẽ như trước, chúng ta cần họ giúp đỡ, nếu họ thực sự có thể tạo ra một thế giới như họ nói, cho dù giống như người từ thế giới khác kia, hủy hoại giọng nói của hai người đó thì có sao nào? Đến lúc đó, trẫm cũng sẽ đối xử với họ như nhà Thái Sử, ban cho họ vàng bạc là được."

Vẻ ngoài kiên quyết của Bùi Nguyên khiến ta cảm thấy vô cùng xa lạ.

Có vẻ như sau khi làm hoàng đế đã lâu, diện mạo của hắn cũng dần thay đổi.

Ta, người bên gối của hắn, không biết Bùi Nguyên từ khi nào lại trở nên tùy tiện như vậy.

Nhưng thân là nữ nhân hậu cung, ta có thể làm gì khác ngoài việc khuyên nhủ hắn vài lời đây?

Hai người từ thế giới khác như cá gặp nước trong thế giới này, dường như thảm họa mà chúng ta tưởng tượng cũng không bao giờ xảy ra.

Có lẽ ta đã nghĩ sai rồi.

Có lẽ Bùi Nguyên nói đúng.

Một lần, khi tiễn Bùi Lâm ra chiến trường, lòng ta mơ hồ lo lắng, ta dặn dò:

"Lâm nhi, trên chiến trường nhất định phải cẩn thận."

Ta nhìn hắn đi xa, chờ đợi Bùi Lâm, đứa trẻ này, nhất định sẽ một lần nữa lập chiến công vang dội mà không gặp nguy hiểm gì.

Nhưng, thứ ta chờ được lại là tin Bùi Lâm bị thương nặng.

Cung nữ Thiều Xuân báo cho ta biết, Lâm nhi bị chính binh lính trong quân đội của mình ám sát.

Họ ám sát Lâm nhi, bởi vì Lâm nhi đối với vị thần trong lòng họ không tôn kính, đã nghi ngờ vị thần trong lòng họ.

Không hiểu hai người này có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến người ta sùng bái tới mức đi.ên cuồng như vậy.

Lời giải thích của Lâm nhi rất rõ ràng và hợp lý. Lâm nhi nói rằng ngay cả khi họ ở thế giới thần tiên, những thứ ở đó vẫn có thể không phù hợp với chúng ta.

Hắn nói rằng chúng ta khác bọn họ, cho nên mọi người phải liên tục để mắt tới.

Nhưng mọi người đều cảm thấy rằng hắn đang xúc phạm đến thần tiên.

Sau khi Lâm nhi bị thương, ta cũng theo đó mà đổ bệnh.

Ta đang nằm trên giường bệnh, nói với Bùi Nguyên:

“Bệ hạ, nếu bệ hạ không quan tâm nữa, e rằng đất nước sẽ loạn mất.”

Nhưng Bùi Nguyên chỉ bảo ta phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, sau đó phong hầu cho nam nhân trong hai người kia, người còn lại phong làm phu nhân hầu gia.

Hai người đến từ thế giới khác được người dân và Bùi Nguyên coi là những vị thần thực sự.

Họ dựa vào cái gọi là khái niệm “một thế giới hài hòa, nơi mọi sinh vật đều bình đẳng” để đạt được thành công và danh tiếng trên thế giới này.

Và bây giờ, họ được hưởng những lợi ích từ điều đó.

4

Vào ngày họ được phong hầu, phong cáo mệnh.

Ta lấy ra những tin tức mà Lâm Nhi thu thập được từ dân gian, bên trong ghi chép lại những bằng chứng về tội ác của hai người đó.

Ta biết, những bằng chứng này, không còn có ích gì nữa.

Một hoàng tử như Bùi Lâm còn dễ dàng biết được tin tức, thì một hoàng đế như Bùi Nguyên sao lại có thể không biết gì?

Chỉ là hắn ta muốn quan tâm.

Chỉ vì hai người đó nói rằng có thể giúp hắn tạo dựng thời thái bình thịnh vượng, trở thành vị vua sáng suốt muôn đời.

Vì vậy, Bùi Nguyên luôn dung túng cho mọi hành vi của hai người đó.

Những ngôi trường họ nói đến chỉ dành cho những gia đình giàu có theo học.

Bọn họ nói mọi người đều bình đẳng nhưng cuối cùng lại chỉ làm cho người nghèo thêm nghèo mà thôi.

Một người như vậy làm sao có thể xây dựng được thời đại thịnh vượng như Bùi Nguyên tưởng tượng được chứ.

Quốc sư vội vàng báo rằng có điều gì đó kỳ lạ đang đến. Hắn nói rằng dị động bất thường này sẽ xuất hiện ngay trong cung điện của ta.

Khi hắn còn muốn nói gì nữa thì ta thờ ơ xua tay và yêu cầu hắn quay về.

Chuyện gì xảy ra nữa cũng không quan trọng, Bùi Nguyên sẽ không quan tâm.

Sau khi quốc sư rời đi, ta đã đốt hết bằng chứng mà Bùi Lâm thu thập được.

Tờ giấy dần dần bị đốt thành tro, trong ngọn lửa đó, ta dường như nhìn thấy được tương lai của thế giới này.

Ta cảm thấy rất mệt mỏi và chỉ muốn có một giấc ngủ ngon.

Dần chìm vào giấc ngủ sâu.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Khi ta tỉnh lại lần nữa, ta nhìn thấy cơ thể của chính mình.

Nó vẫn đang ngủ.

Nhưng bây giờ dường như chuyện đó chẳng liên quan gì đến ta nữa.

Ta muốn quay lại, nhưng trước khi kịp chạm vào cơ thể mình, ta đã bị một luồng ánh sáng trắng đánh bật ra.

Không lâu sau, thân thể đang ngủ đột nhiên động đậy.

Tôi nhìn thấy “mình” từ từ mở mắt, đang ngơ ngác nhìn tấm rèm giường.

Phải mất một lúc lâu ta mới nghe được giọng nói của nàng ta.

“Đây là đâu?” Nàng ta giơ tay lên, cử động rồi bối rối nhìn xung quanh.

Nhưng người đó thích ứng rất nhanh, sau khi xem một lúc, nàng ta lẩm bẩm: “Mình đã xuyên không rồi sao?”

Xuyên không, từ này rất mới.

Phải chăng sự thay đổi kỳ lạ này đã xảy ra với ta?

Chẳng lẽ con gái nhà Thái sử cùng hai người mắc bệnh dịch hạch cũng bị người ở thế giới khác chiếm đoạt cơ thể như vậy sao?

Con gái nhà Thái sử đã nhanh chóng trở lại cơ thể của mình.

Nhưng cơ thể của hai người kia dường như đã bị linh hồn từ thế giới khác chiếm giữ hoàn toàn.

Còn ta thì sao?

Liệu ta có thể trở lại cơ thể của chính mình không?

Ta không có ý kiến.

Kể từ ngày hôm nay, ta buộc phải đi theo người xuyên không này.

Người xuyên không này khác với hai người đến từ thế giới khác bên ngoài.

Nàng ta giấu kín danh tính, giả làm ta hàng ngày giải quyết những việc vặt trong hậu cung.

Quốc sư chỉ nói cho ta biết về sự thay đổi này, cũng không có ai nghi ngờ thân phận của nàng.

Ngay cả Bùi Nguyên cũng không nghi ngờ gì, trái lại hắn còn cảm thấy “ta” đã trở nên hiểu chuyện hơn.

Bởi vì ta kia chưa bao giờ nói một lời nào phản đối sự ủng hộ của hắn dành cho những người xuyên không.

Lý Phỉ, tỷ muội thân nhất của ta trong hậu cung, có nàng là lờ mờ nhận thấy một số thay đổi ở “ta”.

Nàng ấy hỏi "ta" liệu ta có còn yêu hoàng đế nữa không.

“Nghe nói hôm đó Hoàng hậu đã khóc rất lâu nên hoàng thượng mới đến gặp.”

Lúc đó Thiều Xuân nói: "Bệ hạ, nương nương đã ngủ rồi."

Nhưng khi ta tỉnh dậy lần nữa, khi Bệ hạ lại nhắc đến hai vị thần kia, trong mắt ta dường như không còn tình yêu thuở xưa cũ nữa. Giống như đang nhìn một người lạ vậy.

Người xuyên không vào cơ thể ta dường như đã đoán trước được tình huống này, nàng ta chỉ nói rằng chúng ta là một cặp vợ chồng già, không còn tình cảm sâu đậm như xưa.

Nhưng ai mà biết được, giữa ta và hoàng đế rào cản rõ ràng không phải là thời gian, mà là hoàng đế cuối cùng đã trở thành hoàng đế.

Thế nhưng, trong lòng ta vẫn còn nuôi hy vọng cứu vãn cả hai.

Suy cho cùng, Bùi Nguyên đã từng là ánh trăng trong lòng ta, chúng ta là thanh mai trúc mã, rồi thành thân, trên danh nghĩa vẫn là đế hậu, không thể nào ly hôn được.

Ta rất thất vọng vì Bùi Nguyên chiều chuộng hai người đến từ thế giới khác.

Nhưng ta vẫn hy vọng triều đại này có thể thịnh vượng, Bùi Nguyên có thể đạt được mong ước của mình.

Ta muốn tống khứ hai người đến từ thế giới khác kia, nhưng đáng tiếc là không có cơ hội.

Bùi Lâm đã làm được điều mà ta không thể làm được. Thấy không thuyết phục được Hoàng đế, hắn đã công khai những sự thật thu thập được.

Cuối cùng, bách tính vốn luôn nghiêng về phía người xuyên không cuối cùng cũng nghiêng về phía Bùi Lâm.

Bùi Lâm thành công đưa hai người từ thế giới khác đến nơi hành quyết.

Tại pháp trường, Bùi Lâm lớn tiếng hỏi: "Các ngươi đến từ đâu, các ngươi là ai?"

Nữ nhân trong đó cuối cùng cũng run rẩy lên tiếng:

“Chúng ta đến từ thời hiện đại, là người xuyên không.”

"Người xuyên không?"

Bùi Lâm nghe xong gật đầu rồi vẫy tay với đao phủ.

Ta thấy Bùi Lâm từ pháp trường đi xuống, đến gặp Bùi Nguyên: "Phụ hoàng, hai kẻ xuyên không này đã thành công rồi, thế giới này sẽ sớm bị hủy diệt."

Bàn tay Bùi Nguyên run rẩy: "Trẫm, trẫm thực sự chỉ muốn đất nước chúng ta giàu có, dân chúng được ấm no."