Chương 36: Thanh tỉnh

“……” Chần chờ một lát, Thừa Duyệt cau mày, kéo áo tắm trên người Trình Chấn Toàn xuống. Nam nhân kinh hãi lắp bắp, nhưng lại không có cách nào ngăn cản dục bào rớt xuống, lộ ra

từng phần da thịt trên cơ thể, phía trên

đều là những dấu vết

xanh tím

….

“Thừa Duyệt?” Nam nhân cố hết sức xoay người, bất an

nhìn đối phương, theo bản năng

muốn kéo áo che

đậy dấu vết trên người nhưng

tay cũng bị đè lại.

Thừa Duyệt cúi đầu xem xét thân thể Trình Chấn Toàn, trên mặt dần dần hiện ra thần sắc khϊếp sợ, hiển nhiên là do dấu vết trên cơ thể

nam nhân

đã vượt xa khỏi dự đoán của y.

“Ngươi…… Là bị người

khác thi bạo

(

= =)

sao?” Thừa Duyệt ngập ngừng hỏi,

giương mắt nhìn nam nhân.

Do ngược sáng nên hắn không thể

nhìn rõ vẻ mặt của y, chỉ thấy cặp mắt trong suốt

kia chăm chú nhìn hắn,

khiến hắn có cảm giác tâm can cũng bị nhìn thấu. Nhất thời chỉ có thể hơi

nhếch miệng, hoạt kê mà chống đỡ.

“…… Là do ai làm? Tại sao ngươi lại không nói cho ta biết?”

Trình Chấn Toàn chỉ

lắc đầu, ý bảo đối phương đừng hỏi.

“Là tên bác sĩ kia

sao? Hay là Kim Phỉ Lăng? Vẫn là……”

“Thừa Duyệt! ” Khuôn mặt tái nhợt của nam nhân đông cứng lại, ngón tay

ngược lại

gắt gao bắt lấy đối phương, thanh âm gần như bi thảm,“Đừng hỏi…… Cái gì

cũng đừng hỏi…….”

Hắn sợ hãi, sợ hãi cái tên tiếp theo đối phương

có thể

nói ra……. loại chuyện này nếu bị

người khác

phát hiện, ngay cả tôn nghiêm sống sót hắn

cũng không còn.

Phụ tử lσạи ɭυâи, chỉ

cần bốn chữ này,

cũng đủ đẩy hắn xuống địa ngục.

“…… Trình thúc……” Nhìn hắn toàn thân run rẩy, cơ hồ không chịu đựng nổi

, Thừa Duyệt liền giảm nhẹ ngữ khí, không dám tái kí©h thí©ɧ hắn, khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân,

ôn nhu

an ủi:“Thả lỏng ra…… tất cả đều đã qua rồi ……”

“……” Nam nhân mệt mỏi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng khống chế, không

để bản thân thất thố.

“Ngươi nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm ……” Qua một hồi lâu, cảm giác được nam nhân

hô hấp ổn định, Thừa Duyệt liền đứng dậy, chỉnh lại quần áo cho hắn, thấp giọng nói.

Trình Chấn Toàn yên lặng gật gật đầu, mệt mỏi nghiêng thân mình. Lúc này, hương vị ấm áp tự nhiên trên giường có loại nhắc hắn nhớ tới một thứ.

Nơi này, chính là phòng của Thừa Duyệt, là giường của Thừa Duyệt ……

Một khi

nhận

thức được điểm ấy, nam nhân liền cảm thấy

dù thế nào cũng không thể tiếp tục nằm xuống ……

“Ta …….

để ta ngủ ở sô pha là được rồi.” Nam nhân cố hết sức ngồi dậy, có chút ngượng ngùng nhìn đối phương.

“Ân?” Thừa Duyệt hơi hơi nghi hoặc nhìn hắn “Có chuyện gì vậy?”

“……” Nam nhân cảm thấy bản thân hơi thất thố, nhất thời cũng không trả lời y.

“Thân thể ngươi không khỏe, sao có thể ngủ ở nơi đó.” Tuy rằng quan hệ với bạn bè rất tốt nhưng xưa nay y lại không quen tiếp đãi khách nhân tại nhà, vì vậy nơi này cũng không có chuẩn bị phòng cho khách ……….

Nam nhân nhìn Thừa Duyệt, trầm mặc một lát lại khàn khàn nói:“Ngươi có biết, ta thích nam nhân, như vậy kỳ thật……”

“…… Ân?”

“Thật sự không tiện……” Nói xong, nam nhân theo bản năng đem tầm mắt hướng sàn nhà, miễn cưỡng cười cười:“Hơn nữa, ngươi cũng sẽ

cảm thấy

ghê tởm ……”

“……” Thừa Duyệt cũng không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn Trình Chấn Toàn.

“……” Đối phương im lặng khiến nụ cười của nam nhân có chút cứng ngắc. Liếʍ miệng, tiếp tục nhìn xuống sàn, lời nói lại dần hỗn loạn:“Người bình thường đều

sẽ như vậy, ta biết, cũng có thể lý giải…… Đồng tính luyến ái thực ghê tởm, cũng thực biếи ŧɦái. Đổi thành là ta, ta cũng sẽ không chịu nổi, làm sao có thể tới gần nơi …

Nhưng ngươi lại vẫn như cũ

chiếu cố ta…… Ta thật sự……

rất muốn

cảm

ơn ngươi

……”

Nói xong, trong đầu lại hiện lên tình cảnh khổ sở trước đây.

Bị trói trên đường cái,

trên người còn bị viết là

đồng tính luyến ái,

để người qua đường chỉ

trỏ chán ghét, mỉa mai

trào phúng, sau đó liền bị các học sinh khác xa lánh, công kích, …….. Tất cả đều giống như dao nhọn đâm vào tim hắn, bất giác lại cảm thấy

hít thở không thông……

“Trình thúc, có người nói với ngươi như vậy sao?” Thừa Duyệt khẽ nhíu mày, thanh âm trầm tĩnh, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào nam nhân.

“Những người đó đối với ngươi rất quan trọng sao?

Hay ngươi có trách nhiệm nghĩa vụ với bọn họ? Nếu không có, vậy ngươi căn bản không cần vì ý kiến của họ mà cảm thấy

áp lực.

Tình cảm là riêng tư, người khác không có quyền hỏi đến. Ngươi không

tổn thương người nào, cũng không làm

hại ai, mọi người đều không có tư cách cùng lập trường để chỉ trích ngươi. Xoi mói là

quyền của bọn họ, nhưng không để ý tới

lại là quyền của ngươi.”

“……” Nam nhân kinh ngạc nhìn gương mặt

trẻ tuổi

tuấn mỹ tuyệt luân trước mặt, nhất thời không nói được nửa lời, chỉ có

cảm giác trái tim vốn tan nát trong nháy mắt đều hóa thành thủy bàn.

Thừa Duyệt nhìn phản ứng của nam nhân, bỗng nhiên nhẹ giọng cười nói:“Ngươi để ý chỗ ngủ như vậy, chẳng lẽ là sợ nửa đêm không nhịn được

tấn công

ta sao?”

“A?” Nam nhân sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại, sau đó, mặt đỏ cơ hồ sắp bốc

hơi, liên tục bối rối

phủ nhận.

Thừa Duyệt cười cười, hai mắt xinh đẹp

tạo

thành vành cong,

sau

đó mới đỡ nam nhân nằm xuống:“Được rồi, ngủ đi, ta biết ngươi mệt mỏi……”

“……” Nam nhân đỏ mặt gật gật đầu, thành thật nằm xuống nhắm mắt lại, cũng không dám nhìn

loạn. Nhìn Thừa Duyệt tắm rửa rồi trở lại phòng, trong lòng lại nổi lên một trận toan sáp.

Đừng ôn nhu như vậy, Thừa Duyệt.