Chương 37: Đừng ôn nhu như vậy

Ngươi đối xử với ta như vậy, ta sẽ không

nhịn

được

mà……

…. ảo tưởng hy vọng những điều …….. vĩnh viễn không thể xảy ra ……….

Có lẽ vì quá mệt mỏi, lại có mùi hương ấm áp của đối phương trấn an, Trình Chấn Toàn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong

đầu khó được lúc an tĩnh như vậy, cái gì cũng không nghĩ tới.

Từng đoạn kí ức khiến hắn phiền não, khó xử cũng dần biến mất,

khiến hắn thả lỏng toàn thân.



Trình Chấn Toàn tuy rằng có thể an tâm ngủ, nhưng thân thể bị thương khiến hắn nửa đêm sốt nhẹ, lại gặp

ác mộng.

Khí lực trong người đều biến mất, cơ thể mệt mỏi lại khô nóng. Nhất là yết hầu, giống như bị hỏa thiêu, khiến hắn trằn trọc khó ngủ, lúc tỉnh lúc mê.

Trong lúc

ý

thức mê muội, mơ hồ cảm giác có người nâng mình dậy, tới khi một dòng chất lỏng thanh lương chậm rãi chảy vào miệng, cảm giác khô nóng kia mới giảm bớt đôi chút.

Mồ hoi trên trán cũng được cẩn thận lau khô, hắn miễn cưỡng

mở mắt nhìn, người trước mắt hình như là Thừa Duyệt,

khiến hắn an lòng không ít, mơ mơ màng màng uống thuốc, sau đó lại mê man ……

Đến giữa trưa ngày hôm sau, Trình Chấn Toàn mới chậm rãi tỉnh dậy, hắn hít một hơi thật sâu, cả người đã đỡ hơn rất nhiều, cảm giác trướng đau ngày hôm qua cũng đã giảm bớt không ít.

Theo bản năng quay đầu nhìn sang

bên cạnh, lại

phát hiện Thừa Duyệt đang lẳng lặng ghé vào bên giường, hai mắt nhắm lại như là đang say ngủ, hô hấp

chậm rãi

mà ổn định.

Dưới

ánh sáng mặt trời, y

giống như một tinh linh thuần khiết, tuấn mỹ

đến mức

không thể hô hấp, nhất là

hàng lông mi

đạm sắc gần như trong suốt kia, mỗi một cọng

đều nhiễm ánh mặt trời, biến thành

màu hoàng kim.

Phía dưới lông mi lại là

hai quầng thâm làm cho

Trình Chấn Toàn

cảm thấy đau lòng. Tầm mắt vô ý thức hạ xuống, lại chuyển

tới ngón

tay

thon dài mà cân xứng của đối phương.

Tuy rằng

hôm qua

hắn còn hơi mơ hồ

nhưng vẫn có thể cảm giác được chính là đôi tay này đã săn sóc hắn suốt một buổi tối, không ngừng

lau mồ hôi,

đắp khăn lông, thay quần áo cho hắn.

Đứa nhỏ này……

đúng là……

Lúc này, Thừa Duyệt tựa hồ cảm giác được

có người

đang nhìn mình, hàng lông mi run rẩy, chậm rãi mở ra, chăm chú nhìn

hướng theo dõi liền thấy Trình Chấn Toàn, khoé miệng gợi lên vẻ tươi cười:“Trình thúc, ngươi đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

“Ân……” Trình Chấn Toàn mỉm cười gật gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm kích, vừa muốn nói lời cảm tạ thì cằm bỗng nhiên bị đối phương nắm lấy, khuôn mặt tuấn mỹ

phóng đại trước mắt, cảm giác ấm áp lan toả trên trán.

“Ân, đã hạ sốt rồi.”

Nhìn vẻ bối rối trong mắt

nam nhân, khóe môi Thừa Duyệt lại gợn lên. Mang theo vẻ trêu đùa mà tiến sát vài phần, đến khi môi hai người sắp chạm vào nhau:“Trình thúc, ngươi

đang thẹn thùng sao?”

“……” Đôi môi nam nhân run nhè nhẹ, lại nửa ngày cũng không thốt được chữ nào, chỉ có thể cứng ngắc nhìn đối phương, đầu óc lại bởi hơi thở ấm áp của Thừa Duyệt phả lên mặt mà loạn thành một đoàn.

Một lát

sau, tựa hồ cảm giác được nam nhân khẩn trương tới mức cực hạn, Thừa Duyệt mới cười cười dời ra khoảng cách.

“Ngươi có lẽ cũng đói bụng rồi, để ta

đi nấu

cháo

cho ngươi ăn.”

Sau

đó

liền đứng dậy

rời phòng, lưu lại nam nhân tim đập thình thịch,

ngẩn người ngồi trên giường.

Hai ngày sau,

Trình Chấn Toàn

cảm thấy bản thân giống như đang sống trong mơ. Bởi vì cơ thể hắn bị tổn thương, Thừa Duyệt

luôn cẩn thận chiếu cố hắn, thậm chí không để ý

lời khuyên can của hắn, vài ngày cũng không tới trường.

Thừa Duyệt

cũng không

vì tính hướng

của hắn

mà có điều kiêng kị, buổi tối

đều muốn ngủ chung với hắn, hết thảy

đều

tự nhiên mà thân cận như vậy. Thân thể ấm áp cùng hơi thở bình thản của y kề cạnh

luôn khiến hắn khó có thể chìm vào giấc ngủ.

Nhất là thời khắc tỉnh dậy mỗi buổi sáng, mở mắt

là nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh khi ngủ của đối phương, quả thực tốt đẹp giống như không thật.

Hắn thậm chí

còn có suy nghĩ,

y …. có lẽ cũng thích mình?

Tuy rằng loại suy nghĩ hoang đường

này lập tức bị

bản thân

phủ nhận, nhưng vì nghĩ tới mà ý niệm liên tục hiện lên trong đầu, muốn ngăn cũng không được, thường thường xuất hiện

đều khiến hắn cảm thấy xấu hổ.

Buổi tối, Trình Chấn Toàn trằn trọc trên giường đến quá nửa đêm cũng không ngủ được, rốt cục không thể không cố lấy dũng khí, hướng tới Thừa Duyệt đang ngủ bên cạnh nhỏ giọng hỏi:“Liệu…… ngày mai, ngươi có thời gian

đi với ta tới bệnh

viện không?”

Ở trong vô thức, đối với

đứa trẻ

nhỏ hơn mình

gần

mười tuổi này, hắn phi thường

ỷ lại.

Hắn không thể một mình đối mặt

với

đứa

con, nhưng nếu

có Thừa Duyệt bên cạnh, có lẽ, hắn sẽ làm

được.

Đối với

lời thỉnh cầu của nam nhân,

Thừa Duyệt

tựa hồ có chút kinh ngạc nhưng lập tức liền ôn nhu cười nói:“Hảo, ta sẽ

đi với

ngươi.”

Trình Chấn Toàn

nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói:“Cám ơn ngươi.”



Ngày hôm sau,

Trình Chấn Toàn

thức dậy rất sớm, được Thừa Duyệt nhận lời đi cùng khiến hắn như có

thêm khí

lực, tâm tình cũng tốt lên không ít. Hai người ở phòng khách ăn bữa sáng do hắn chuẩn bị, đối thoại đơn giản mà thoải mái, chỉ đơn giản như vậy cũng khiến hắn phi thường thỏa mãn cùng an tâm.

Chuông cửa vang lên, Thừa Duyệt buông bát, mỉm

cười đi mở cửa, ánh mắt Trình Chấn Toàn cũng theo bóng hắn mà di động. Không biết từ lúc nào bắt đầu, ánh mắt hắn đã luôn dõi theo thiếu niên.

“Duyệt duyệt! Sớm nga ~~” Giọng nữ non mềm mang theo ý tứ làm nũng

từ

ngoài cửa truyền đến. Trình Chấn Toàn sửng sốt,

như là bị

bất ngờ không kịp phòng thủ, liền nhìn đến cô gái nhẹ nhàng mà ngọt ngào bổ nhào vào trong lòng Thừa Duyệt, cực kỳ tự nhiên ôm cổ

thiếu niên, nhiệt tình hôn sâu.

Nụ hôn nhiệt tình như hỏa kia lại không khác gì một chậu nước lạnh tạt vào mặt hắn,

rốt cuộc từ trong

ảo tưởng tỉnh táo lại.

Tuy rằng chỉ thấy cô gái này một lần, hắn cũng có thể dễ dàng nhận ra thân phận đối phương.

Nàng ……. chính là người yêu của Thừa Duyệt.