Mặt trời lên cao, Nguyễn Thanh Hồi cuối cùng cũng mở mắt.
Vừa muốn mở miệng gọi Thanh Loan rửa mặt chải đầu co mình, lại không muốn nghe đến chữ "Thanh" vừa ra khỏi miệng, nghe được không phải thanh âm mềm mại quen thuộc, mà như con đừng thô giáp đầy sỏi đá, cổ họng như đã đã khô cạn ba ngày ba đêm.
Hơn nữa, nó còn phát ra từ chính cổ họng của mình.
Không chỉ có là thanh âm, ngay cả khi nàng ngồi dậy, phần eo cũng cảm nhận được đau nhức xưa nay chưa từng có, như bị người ta đánh cho một trận thật nặng, xương cốt toàn thân như đang xếp lại.
Trong lòng Nguyễn Thanh Hồi âm thầm ghi nhớ Thẩm Nghiên, trong vòng mười ngày nửa tháng đừng mơ đυ.ng vào nàng, hừ.
Bởi vì thực sự không có sức lực xuống giường lấy quần áo, nàng hắng giọng một cái, cuối cùng dùng chút sức lực gọi Thanh Loan.
Nàng ấy mang áo trong sạch sẽ tới, đang muốn mặc vào cho chủ tử, phút chốc sắc mặt liền đỏ lên vội dời tầm mắt.
Thấy nàng ấy như vậy, Nguyễn Thanh Hồi không khỏi cảm thấy kỳ quái, cúi đầu nhìn ngực mình, đồng tử đột nhiên giãn ra!
Trên làn da thịt tuyết trắng của nàng khắp nơi đều là dấu hôn đỏ rực, nàng không nhìn thấy được cổ nhưng nàng biết nhất định ở trên cổ cũng trải đầy những dấu hôn này.
Khó trách ngay cả Thanh Loan lẽ ra đã sớm quen với việc này cũng phải đỏ mặt, nếu đổi lại là nàng có lẽ đã chui xuống đất từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ không có đất để đào, nàng chỉ có thể chịu đựng cơn thiêu đốt trên mặt, giả vờ bình tĩnh mặc xong y phục. Lúc xuống giường, suýt chút nữa đã ngã xuống, may mà có Thanh Loan ở bên cạnh đỡ được nên nàng mới không phải quỳ hai đầu gối xuống đất.
Vì thế trong lòng nàng lại âm thầm ghi tên hắn thật đậm! Ghi thật đậm!
Đừng nói mười ngày nửa tháng, nửa năm sau hắn cũng đừng hòng đυ.ng vào nàng!
Cũng may bây giờ đã là cuối thu, đeo khăn quàng cổ cũng không xem là kỳ lạ, có thể che lấp được một ít. Nếu đổi lại là mùa hạ, chỉ sợ vài ngày nàng đừng nghĩ rời khỏi Nhân Minh Điện.
Rửa mặt chải đầu xong, cung nhân cũng đã chuẩn bị cơm trưa.
Hôm nay nàng dậy muộn, đêm qua lại kịch liệt như vậy, lúc này bụng đã sớm đói đến hoảng, vừa đến bữa trưa nàng đều cho các cung nhân khác lui hết ra ngoài ngoại trừ Thanh Loan, thậm chí còn gắp liên tiếp mấy miếng thịt lợn cho vào miệng.
Mãi đến khi ăn được một nửa nàng mới lấy lại tinh thần, giảm tốc độ, nhặt lại những quy tắc vừa bị nàng vứt bỏ, miệng nhỏ tiếp tục lấp đầy bụng.
Dùng xong cơm trưa, nàng liền đi tới thư phòng xử lý công vụ.
Mấy ngày nữa chính là cung yến Trùng Dương, đến lúc đó tất cả hoàng thân quốc thích đều sẽ tiến cung, nàng cần phải sắp xếp tất cả đồ dùng mà bọn họ hàng sử dụng, những cung nhân cần thiết, và tiết mục vũ nhạc ca hát tất cả đều phải chuẩn bị tốt, không thể làm ra nử điểm sai sót.
Bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, tất cả tâm tư của nàng đều đặt trong đống thư tịch, thậm chí cũng không nghe thấy Thanh Loan đi vào gọi mình.
“Nương nương?”
Nghe đến tiếng thứ hai, nàng mới có phản ứng lại: “Ừm? Sao vậy?”
Hai tay Thanh Loan đưa một tờ giấy mỏng được gấp lại, đáp: “Nương nương, bệ hạ lại phái Chu tiên sinh tới đưa thư.”
Lăn lộn nàng thành như vậy, mà vẫn còn dám gửi thư tới?
Nguyễn Thanh Hồi không có ý muốn nhận, lần nữa vùi đầu vào công việc của mình, "Ngươi đi bỏ đi."
“Vâng.”
Thanh Loan nhấc chân đang định rời đi, lại nghe nàng gọi ngăn lại: "Đúng rồi, hôm nay ta dậy muộn, không cần cơm chiều, ngươi đi thông báo với Ngự Thiện Phòng một tiếng."
“Tuân lệnh.”
*
Mặt trời chiều ngã về tây, là lúc khói bếp nổi lên bốn phía, nhưng Nguyễn Thanh Hồi đã đi ngủ sớm.
Thân thể thật sự đau nhức khó chịu, lại bận rộn làm việc cả buổi chiều, thắt lưng vốn đã đau lại càng đau hơn, dường như sắp gãy mất. Nàng chỉ muốn làm xong mọi việc rồi lập tức đi ngủ, dù sao cũng không đói nên cứ ngủ trước đi.
Về phần người buổi tối trở lại Nhân Minh Điện, mặc kệ hắn, ai bảo hắn chính là đầu sỏ gây tội!
Nghĩ đến sau một ngày bận rộn sẽ nhanh chóng được nhìn thấy A Hồi, trên mặt Thẩm Nghiên không nhịn được nở nụ cười, xuân phong mãn diện bước vào điện.
Nhưng mà…… cả đại điện to lớn lại vô cùng yên tĩnh.
Nếu không phải trong điện còn có mấy người cung nữ đứng im cúi đầu, hắn thật sự sẽ nghi ngờ tất cả người trong Nhân Minh Điện đều biến mất.
“A Hồi đâu?” Hắn nghiêng đầu hỏi cung nữ bên cạnh.
“Hồi bẩm bệ hạ, nương nương đã đi nghỉ trước.”
Nghỉ ngơi? Sớm vậy sao?
Hắn đi thẳng vào phòng trong, xuyên qua rèm châu nhìn thấy quả nhiên có một người đang nằm trên giường, chăn bông theo hơi thở của nàng khẽ phập phồng, dường như dã ngủ say.
Giơ tay vén rèm châu sang một bên, Thẩm Nghiên nhẹ nhàng đi đến mép giường ngồi xuống, chỉ thấy Nguyễn Thanh Hồi đang ngủ say, không biết có phải là do quá mệt mỏi hay không, trong lúc ngủ nàng cũng chưa từng cau mày.
Hắn cười cười, cúi người hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó một mình tới thiên điện dùng bữa tối.
Một canh giờ sau, Nguyễn Thanh Hồi còn đang ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm giác bên cạnh có động tĩnh rất nhỏ, sau đó, trước mặt đột nhiên truyền đến một luồng hơi ấm.
Mí mắt nặng trĩu, cô chỉ khẽ hé mắt ra một chút, nhưng ý thức vẫn chưa tỉnh lại.
“A Hồi.”
Trong mộng, hình như có người đang nhẹ giọng gọi nàng, nàng tùy ý đáp lại một tiếng "ừm", nhưng người gọi nàng không có thêm động tĩnh gì nữa.
Một lúc sau, sau eo nàng truyền đến cảm giác ấm áp, dùng sức đi tới khắp nơi đau nhức trên người, cho dù đang trong cơn ngủ mê, nàng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác tê dại cùng thoải mái trong cơ thể.
“Hmm~” Bản năng khiến nàng lùi dần về nơi phát ra hơi ấm.
Ngón tay xoa bóp dừng lại, tiến lên vài phần vỗ lưng nàng: “Ngoan, ngủ đi.”
Sự thoải mái cuồn cuộn không ngừng ăn mòn ý thức nàng, rất nhanh nàng lại chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Cùng với yêu thương của hắn.